Phong Thần Châu

Chương 2620: Đây không phải là đối xử khách khí.  




Một bóng người lúc này đứng ngay trước mặt Tần Ninh, mặc đồ xanh, khí độ vô song.  

 

Một tay chậm rãi lui về, mắt sáng như đuốc nhìn Trương Lãnh.  

 

“Các chủ!”  

 

Nhìn người mới tới, Trương Lãnh chắp tay, cúi người nói: “Tần Ninh công tử là khách quý, thuộc hạ biết, nhưng Tần Ninh công tử quá vô lý...”  

 

“Thế à?”  

 

Dương Tử Hiên lúc này nhìn Trương Lãnh.  

 

Bốp!!!  

 

Sau một khắc, một tiếng tát thanh thúy vang lên.  

 

Dương Tử Hiên vẫn đứng tại chỗ.  

 

Nhưng đột nhiên, gương mặt Trương Lãnh cũng nhiều hơn một dấu bàn tay.  

 

“Làm càn!”  

 

Dương Tử Hiên sầm mặt quát lên.  

 

Sắc mặt Trương Lãnh tái mét, quỳ một chân dưới đất.  

 

“Các chủ bớt giận!”  

 

Mồ hôi Trương Lãnh tuôn ra như mưa, cơ thể hơi run rẩy.  

 

Tuy ông ta ở cảnh giới Âm Dương.  

 

Nhưng các chủ chính là cảnh giới Vạn Nguyên.  

 

Chênh lệch cực lớn.  

 

Một tát này, ông ta thậm chí không phản ứng kịp.  

 

Thậm chí các chủ muốn giết ông ta thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.  

 

“Ta nói rồi, Tần công tử là khách quý của ta, Trương Lãnh, ngươi là phó các chủ nhưng không biết khách quý là có ý gì sao?”  

 

“Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, đừng nói là con trai ngươi cố ý khiêu khích, cho dù là Tần công tử cố ý khiêu khích con trai ngươi thì hắn ta cũng phải chịu!”  


 

“Không chỉ là con trai ngươi, mà ngươi cũng thế, hiểu chưa?”  

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Trương Lãnh tái mét.  

 

Tần Ninh đến cùng có thân phận gì?  

 

Đáng để các chủ coi trọng như vậy?  

 

Phải biết các chủ đã là cảnh giới Vạn Nguyên, bá chủ một phương.  

 

Hơn nữa lại có quan hệ không nhẹ với tổng các chủ Thanh Ninh Các.  

 

Có thể cắt cử Dương Tử Hiên đảm nhiệm vị trí các chủ Bắc Ninh Các, có thể thấy được tổng các chủ rất coi trọng Dương Tử Hiên.  

 

Mà một người quyền cao chức trọng như thế lại đối xử khách khí với Tần Ninh như thế...  

 

Không!  

 

Đây không phải là đối xử khách khí.  

 

Mà là... Tôn làm thượng khách!  

 

“Vâng!”  

 

Dương Tử Hiên từ từ nói: “Chớ quên việc mình cần làm”.  

“Thuộc hạ hiểu”.