Vậy chín chính là mạnh lên chín lần.
Cốc Tân Nguyệt nói xong thì vung ra một chưởng.
Linh khí tràn đầy sự trấn áp, điên cuồng gào thét mà ra.
Phanh...
Tiếng nổ tung vang lên.
Thần Sứ Nguyệt Hạc lúc này tái mét mặt mày, thân thể trực tiếp nổ tung.
Mưa máu tràn ngập.
Một Thánh Nhân cảnh giới Hóa Âm sơ kỳ mất mạng.
Giờ khắc này, mọi người tại đây đều không dám tin.
Nhưng không một ai có thể nói gì.
Quá mạnh mẽ!
Giờ khắc này mọi người chỉ cảm thấy đè nén.
Chín cái Âm Khư!
Ngoại trừ U Vương chín vạn năm trước ra thì có ai có thể ở linh cảnh Hóa Âm mà ngưng tụ chín Âm Khư?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực vô hình.
Cốc Tân Nguyệt.
Mà cùng lúc này, sắc mặt của Thần Sứ Nguyệt Phong trở nên khó coi.
Chín Âm Khư.
Linh cảnh Hóa Âm.
Cốc Tân Nguyệt này...
Rút lui!
Hôm nay đi tới đây, hai Thần Sứ và một Địa hộ pháp mất mạng.
Ông ta mà không đi thì sẽ không thể truyền tin về nữa.
Vốn tưởng rằng đã đủ để giết Tần Ninh.
Một bá chủ cảnh giới Vạn Nguyên đích thân xuất thủ muốn giết Tần Ninh.
Nhưng lại bị Tần Ninh chém giết.
Lần này Thiên Đế các phải trả cái giá quá lớn!
Nguyệt Phong tung ra một kích, toàn lực đẩy lùi Ninh Thiên Vũ cùng Vạn Phúc, xoay người hóa thành một vệt sáng bay về phương xa.
Cốc Tân Nguyệt thấy vậy thì nhíu mày.
Oanh...
Trong nháy mắt đó.
Thân thể của Thần Sứ Nguyệt Phong đang chạy như bay ra ngoài thành lại bị một bàn tay to trực tiếp nghiền nát.
Một tay xuất hiện từ hư không, một chưởng bắt xuống.
Hoàn toàn nổ tung.
Thấy thế, sắc mặt của Cốc Tân Nguyệt mới giãn ra.
“Thiên Đế các, đáng chết!”
Một thanh âm lãnh đạm vang lên.
Bên trong mây mù xuất hiện một bóng người đi tới.
Nói là đi