Thạch Cảm Đương cằn nhằn không ngừng.
Tần Ninh chỉ nhàn nhạt nhìn hắn ta.
“Khụ khụ... Sư phụ đừng nhìn con như vậy chứ...”
“Thạch Cảm Đương đừng nói nhảm được không?”
“Có thể!”
Thạch Cảm Đương đàng hoàng nói.
Nói xong, Thạch Cảm Đương xoay người nhìn Liễu Uyên cùng Nguyệt Hạc.
“Chỉ là hai con chó của Thiên Đế Các mà còn dám hiện thân?”
“Hừ, ra tay với sư tôn của ta chính là bất kính với Bắc Ninh các chúng ta”.
“Người đâu, chém chúng cho ta!”
Thạch Cảm Đương lúc này hô lớn, dáng vẻ chó cậy gần nhà.
“Sinh Tử nhị kiếp mà cũng dám làm càn trước mặt chúng ta?”
Sắc mặt của Thần Sứ Liễu Uyên lúc này càng tái nhợt.
“Muốn chết à”.
Vừa dứt lời, Thần Sứ Liễu Uyên lập tức tấn công Thạch Cảm Đương.
Bắc Ninh các?
Cái tên này cũng biết ra oai quá cơ.
Bắc Ninh các chính là một phân các cấp dưới của Thanh Ninh các – đầu sỏ Trung Lan.
Thằng nhãi này dám tự xưng tới từ Bắc Ninh các?
Hắn ta nói vậy thì là vậy à?
Hơn nữa, chỉ là Sinh Tử nhị kiếp cũng dám ra oai trước mặt ông ta?
Thạch Cảm Đương thấy Liễu Uyên đánh tới thì cũng khẽ nhếch miệng.
“Khà khà, lão già chán sống”.
Nói xong, Thạch Cảm Đương đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Thần Sứ Liễu Uyên ngày càng tới gần.
Từ từ, sắc mặt Thạch Cảm Đương biến đổi.
Liễu Uyên lúc này cũng không ngừng sửng sốt.
Chuyện gì vậy?
Thằng nhãi này mới ở cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp mà lại không sợ ông ta?
Chẳng lẽ là có ám chiêu chờ ông ta?
Nhưng bây giờ cung đã cài tên, không thể không bắn.
Dù gì ông ta cũng là Hóa Âm sơ kỳ, không thể bởi vì lo lắng về ám chiêu của một thằng nhãi Sinh Tử nhị kiếp mà lùi bước được?
Liễu Uyên trong lòng hạ quyết tâm, tốc độ nhanh hơn.
Trong chớp mắt đã giết đến trước mặt Thạch Cảm Đương.
Lúc này, Thạch Cảm Đương sững sờ.
Chuyện gì xảy ra?
Có cái gì đó không đúng!
Mắt thấy Liễu Uyên giết đến trước mặt mình, sắc mặt Thạch Cảm Đương tái mét.
“Cốc Tân Nguyệt, cô còn làm gì nữa thế?”
Thạch Cảm Đương lúc này hô lớn.
Phanh...
Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ tung vang lên.