“Hai người cùng lên đi!”
Tần Ninh lúc này nói xong, vung chưởng.
Nhưng vào thời khắc này, sắc mặt Lục Chung Hải khó coi, bàn tay bóp nát một khối ngọc.
“Mời giúp đỡ?”
Tần Ninh nhìn hành động của Lục Chung Hải, cười nói: “Ta cũng muốn nhìn xem là ai giúp đỡ ông đấy!”
Lục Chung Hải lúc này lạnh lùng.
“Tần Ninh, là ngươi ép ta”.
“Hôm nay ta sẽ nhìn ngươi chết không có chỗ chôn”.
Khối ngọc vỡ tan.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Giống như một ngôi sao băng, thoắt cái giáng xuống.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không.
Những người đứng ven đường lần lượt ngã xuống, những ai ở cảnh giới linh cảnh Niết Bàn thậm chí còn không chịu nổi uy áp mà chết tươi.
Giờ khắc này, Tần Ninh nhìn bóng người kia.
Là người vượt qua cả cảnh giới Sinh Tử.
“Lục Chung Hải, ngươi mời bản tôn đến, nếu như không có việc gấp, bản tôn sẽ giết ngươi”.
Thanh âm lạnh lùng chợt vang lên.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều thấy cảnh đó.
Một khí thế lập tức tản ra ngay khi người kia lên tiếng.
Cảnh giới Âm Dương!
Cấp bậc linh cảnh Hóa Âm.
Cảnh giới Âm Dương chia làm linh cảnh Hóa Âm cùng linh cảnh Tụ Dương.
Đến hai cảnh giới này được xưng là người âm thánh và người dương thánh.
Trước mắt là một người âm thánh xuất hiện.
Giờ khắc này mọi người đều không lên tiếng.
“Ồ?”
Người kia đột nhiên nhìn về phía Tần Ninh.
Lục Chung Hải lúc này vội vàng nói: “Đại nhân, ta cũng không muốn vậy đâu, nhưng hôm nay xảy ra vấn đề, người này... hắn cầm kiếm U Khô thả ra hơi thở Vương Giả, chúng ta không thể ngăn cản nổi”.
“Câm miệng!”
Người đến khẽ quát một tiếng.
Lục Chung Hải tức thì câm như hến.
“Tần Ninh!”
“Ngươi biết ta?”
“Dĩ nhiên!”
Người đến hừ nói: “Hai vị Thánh Sứ của Thiên Đế các chúng ta bị ngươi giết chết, ta có thể không biết ngươi sao?”