Phong Thần Châu

Chương 2506: “Ta không phải đại tẩu của ngươi!”  




 Trên thực tế, thành Hư Nguyệt vốn là thành trì nhỏ chỉ đến mười mấy vạn người.  

 

Bởi vì sự hùng mạnh của thư viện Thái Hư, dần dần mới phát triển thành quy mô như vậy.  

 

Hơn nữa, toàn bộ thư viện Thái Hư có thể nói là tọa lạc trong nội thành Hư Nguyệt.  

 

Bốn phía nội thành cũng không phải xây thành tường, mà là từng ngọn núi.  

 

Mấy trăm mét thậm chí là đỉnh núi cao ngàn mét, bao quanh chính giữa toàn bộ thư viện Thái Hư.  

 

Cảnh này nhìn hết sức kinh ngạc.  

 

Cho người ta một loại cảm giác.  

 

Giống như thư viện Thái Hư là một chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian.  

 

Uy danh của thư viện Thái Hư chấn nhiếp toàn bộ vùng đất Bắc Lan.  

 

Nuôi dưỡng cường giả các đời.  

 

Trong vùng đất Bắc Lan, rất nhiều tông chủ tông môn đã từng là đệ tử của thư viện Thái Hư.  

 

Có thể nói, đào lý (*) của thư viện Thái Hư khắp thiên hạ.  

 

(*) Đào lý: chỉ đệ tử  

 

Sự tồn tại như vậy cũng khiến các đại thế lực Bắc Lan sinh lòng hướng tới, thậm chí một vài gia tộc đã đưa con cháu nhà mình vào thư viện Thái Hư, tiếp nhận dạy dỗ.  


 

Đây cũng là sức hấp dẫn của thư viện Thái Hư.  

 

Thư viện Thái Hư ngày hôm nay trở nên vô cùng náo nhiệt.  

 

Bên ngoài bên trong thành, các phe võ giả liên tục kéo đến.  

 

Trong nội thành, đệ tử thư viện Thái Hư cũng bận rộn tối mắt tối mũi.  

 

Lúc này bên trong thư viện Thái Hư.  

 

Trong một tòa mật thất.  

 

Âm thanh lộp cộp lộp cộp, cửa đá mật thất lúc này mở ra.  

 

Một thân ảnh bước vào bên trong.  

 

“Đại tẩu?”  

 

Người đến chính là Lục Sơn Triết.  

 

Lục Sơn Triết lúc này toàn thân mặc trường sam màu tím, khí độ bất phàm, cảnh giới Sinh Tử nhất kiếp, như ẩn như hiện.  

 

“Ta không phải đại tẩu của ngươi!”  

 

Khương Như Yên lúc này một thân váy dài trắng, lạnh lùng kiêu ngạo nói.  

 

“Đại tẩu cần gì phải kiên quyết như vậy?”  

 

Lục Sơn Triết cười nói: “Qua hôm nay, cô chính là phu nhân của đại ca ta, chẳng lẽ cô còn tưởng rằng có thể lật trời?”  

 

“Cha cô đã thỏa hiệp, cô còn có gì không can lòng!”  

 

“Hèn hạ!”  

 

“Hèn hạ!”  

 

Lục Sơn Triết cười