“Nếu chính bản thân ngươi vứt bỏ không hết, kiếp này ngươi cũng chỉ có thể là cảnh giới Sinh Tử tam kiếp”.
Lời Tần Ninh vừa dứt, bên trong thần hồn Băng Hoàng, một luồng khí băng hàn lúc này vút qua.
Trong phút chốc, khí băng hàn đóng băng cơ thể Giang Bạch.
Từng luồng sức mạnh lưu động mở.
Linh niệm của Giang Bạch vẫn hoạt động tự nhiên.
Lúc này Tần Ninh không ngừng rót khí thủy linh, thai nghén linh niệm của Giang Bạch.
“Tiếp theo xem lựa chọn của ngươi!”
Lời Tần Ninh vừa dứt, toàn thân ngưng tụ hai luồng sức mạnh, dung hợp ý niệm và thân thể của Giang Bạch.
Lúc này trong đầu Giang Bạch.
Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện.
“Tử Hiên…”
“Giang Bạch…”
Thân ảnh kia lẩm bẩm nói: “Ta đã nhìn thấy rồi”.
“Năm đó ta khiến ngươi thất vọng rồi, không thể bảo vệ cơ nghiệp của ngươi!”
“Người, không thể chỉ sống trong quá khứ”.
“Bây giờ một mình ngươi không còn là một ý niệm rồi, ngươi nên biết”.
“Tử Hiên…”, Giang Bạch lúc này lẩm bẩm nói: “Là ta hại ngươi”.
“Nếu không phải là ta dẫn ngươi vào con đường tu hành, bây giờ ngươi nên vô lo vô nghĩ…”
“Ngươi sai rồi!”
Linh Tử Hiên mở miệng nói: “Ta là võ giả, đương nhiên là theo đuổi con đường cường giả”.
“Mạnh mẽ là ý định của ta, nhưng Ma tộc xuất hiện, nếu thật sự khiến bọn chúng giết hàng tỷ tỷ sinh linh, vậy thì sinh linh đại lục Vạn Thiên sẽ gặp tình huống khó khăn”.
“Ta không làm, dù sao cũng có người làm”.
Linh Tử Hiên lạnh nhạt nói: “Ta chết vì sinh linh Vạn Thiên, mặc dù nói giống như ra vẻ mình rất cao thượng, rất chính nghĩa, nhưng ta cũng không muốn cao thượng như vậy, chỉ có điều có lúc đưa ra lựa chọn, giống như làm không tự chủ vậy”.
Năm đó Ma tộc xuất hiện, Tử Hiên các hoàn toàn có thể né tránh.
Nhưng nếu né tránh, người chết sẽ nhiều hơn.
Linh Tử Hiên biết điểm này.
Giang Bạch cũng biết điểm này.
“Nên lúc buông tay thì cứ buông tay, nêu không về sau ngươi làm sao chém chết Ma tộc, báo thù cho ta?”
Linh Tử Hiên lại cười.
“Ta biết!”
Giang Bạch gật đầu.
Lúc này bên trong phòng.
Trên cơ thể Giang Bạch, từng luồng ánh sáng ngưng tụ.