Một toàn núi nhỏ nguyên thạch Cửu Linh, thử tưởng tượng xem, có thể đổi được bao nhiêu tài nguyên tu hành?
Pháp khí, huyền đan, pháp quyết!
Từng này đủ để cho cả Kim Ô lâu tiến thêm một bước lớn, không chỉ giới hạn trong Tây Giang, mà là cả Bắc Lan.
Thậm chí, dần dần có thể tồn tại sánh ngang với thư viện Thái Hư, Vô Cầu Kiếm Phái, thế gia Bách Lý.
Kim Vân Binh nhìn về phía Tần Ninh nhíu mày nói: “Nhãi con, cút ngay”.
“Một khối nguyên thạch Cửu Linh lớn như thế này, há là thứ mà ngươi có thể chiếm lấy?”
Kim Vân Binh không thèm đặt Tần Ninh vào trong mắt.
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười nói: “Xin lỗi, thứ này là ta phát hiện ra trước”.
“Muốn cướp đồ của ta, dường như…có chút khó khăn!”
Nghe xong, Kim Vân Binh bỗng nhiên nở nụ cười.
“Chỉ là Niết Bàn…”
Kim Vân Binh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt khẽ chuyển động.
Không đúng!
Tần Ninh không phải là linh cảnh Biết Bàn, mà là…cảnh giới Sinh Tử!
Người này tới cảnh giới Sinh Tử rồi?
Trong hoàn cảnh ác liệt này mà Tần Ninh còn đột phá?
Giờ phút này, ánh mắt Kim Vân Binh nhìn về phía Tần Ninh mang theo sự kinh ngạc.
Nhưng dần dần, sự kinh ngạc đó lại biến thành đương nhiên.
Đúng, trong hoàn cảnh ác liệt như thế này mà Tần Ninh còn đột phá, điều đó có nghĩa là sao?
Tất nhiên là do tác dụng của nguyên thạch Cửu Linh rồi.
Nghe đồn nguyên thạch này là do trời đất sinh ra, ngưng tụ chín loại linh lực, ẩn chứa thần hiệu vô cùng cường đại.
Thần hiệu là như thế nào?
Tức là hiệu quả mà nó mang lại chỉ có thần mới có thể làm được.
Lúc này, Tần Ninh đột phá, không phải là xác minh cho điểm này hay sao?
Hiện tại, trong mắt Kim Vân Binh không còn kinh ngạc nữa mà là tràn ngập tham lam.
Tần Ninh không chút quan tâm.
Bàn tay tung ra một chiêu.
Ầm…
Nhất thời, nguyên thạch Cửu Linh run rẩy nâng lên.