“Ha ha, con nuôi à, lão tử ngươi đi rồi, Cửu Thiên Vân Minh lớn như vậy, Thương Mang Vân Giới mênh mông như vậy, ta làm sao quản được đây?”
Một thân ảnh hơi có vẻ tà khí, lúc này bước ra nói: “Mau quay về, Cửu Thiên Vân Minh không có cha ngươi không được, không có ngươi cũng không được”.
“Tần Ninh!”
Đột nhiên một thân ảnh xinh đẹp mặc váy dài màu xanh, không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp lộng lẫy, dung mạo đẹp không thể tả được.
Lúc này, hai tay ngọc ngà giống ngó sen vây quanh cổ Tần Ninh, giận dỗi nói: “Chàng không quay về nữa thì ta gả đi cho người khác, để chàng hối hận cả đời”.
“Ninh nhi…”
Đột nhiên, lại thêm lần nữa, một người đàn ông ưu nhã mặc áo xanh bước ra, nhàn nhạt nói: “Tu hành thật tốt, chớ có phụ kỳ vọng của cha ngươi đối với ngươi. Hai cha con đều là Cửu Mệnh Thiên Tử, thành tựu trong tương lai của ngươi sẽ không thấp hơn cha ngươi mới đúng”.
Nhìn từng thân ảnh quen thuộc, từng khuôn mặt khẽ cười, trong lòng Tần Ninh dãn ra.
“Mẹ…”
“Tạ lão…”
“Y Tuyền…”
“Sư phụ!”
Từng thân ảnh kia để lại cho hắn hoài niệm sâu sắc.
“Ta nhất định sẽ trở về!”
Lúc này ánh mắt Tần Ninh kiên định, giống như lẩm bẩm một mình.
“Nhưng cũng không phải là bây giờ”.
“Đại lục Vạn Thiên, Ma tộc hiện thân bên ngoài khu vực, thế giới Cửu Thiên và Thương Mang Vân Giới chưa chắc không có…”
“Nếu ta trải qua kiếp thứ mười, vậy thì dứt khoát một đường trở về, để cho những Ma tộc ngoài vực kia biết”.
“Phụ đế không có ở đây, Tần Ninh ta cũng có thể gánh vác đại kỳ!”
Một lời vừa dứt, bàn tay Tần Ninh vung lên.
Ầm…
Chớp mắt, hư ảnh trước mặt không còn sót lại chút gì.
Tần Ninh vẫn ngạo nghễ đứng yên tại chỗ.
Lúc này tất cả hoàn toàn chôn vùi, không còn tồn tại.
“Sinh Tử cửu kiếp, Sinh Tử cửu kiếp, kiếp nạn kiếp nạn, khó khăn là tâm, là lòng kiên định với con đường võ đạo”.
Hai tay Tần Ninh nắm chặt, từ từ nói: “Chỉ là đối với Tần Ninh ta mà nói, đạo tâm là vững chắc nhất!”
“Cảnh giới Sinh Tử, Tần Ninh ta tới rồi!”
Ầm…
Một lời rơi xuống, bảy cột sáng vào thời khắc này, ánh sáng bắn ra bốn phía.
Âm thanh đùng đùng đùng nổ vang trời đất.