“Hả?”
Tần Ninh nhìn về phía trước, kinh ngạc trong chốc lát, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Nơi tốt đấy!”
Cầu dây thừng từng đã qua, Tần Ninh bước chân ra.
Phía trước xuất hiện một cảnh tượng kinh hãi.
Núi lửa phun ra ngọn lửa cao vạn trượng.
Mà dưới chân núi lửa lại bao quanh dòng sông sóng đánh cuồn cuộn.
Núi lửa và sông lớn.
Hai cảnh tượng hoàn toàn ngược lại, lúc này lại cùng tồn tại.
Khiến tất cả mọi người bây giờ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đây là cái nơi quái quỷ gì thế!
Nhưng Tần Ninh khẽ mỉm cười, bước ra.
“Tiếp theo đừng đi theo ta”, nhìn thấy mấy người còn muốn đi theo mình, Tần Ninh mở miệng nói: “Đi vòng núi lửa và nộ hải bên này, phía trước còn có con đường sống, hoặc là né tránh người của Kim Ô lâu, các ngươi mới có thể sống sót, đi theo ta chỉ có đường chết”.
Tần Ninh cũng không phải nói bừa.
Hoả sơn và nộ hải kia đối với hắn mà nói không khác gì thắng cảnh tu hành.
Nhưng đối với mấy người trước mặt mà nói, tiến vào chắc chắn chết.
Lời Tần Ninh vừa dứt, thân ảnh biến mất không thấy.
Mấy người chỉ thấy Tần Ninh chạy vào bên trong núi lửa.
Người này không sợ chết sao?
Nhưng ngay sau đó từng người lại trợn mắt há mồm.
Thân ảnh Tần Ninh bay lên, nộ hải dưới chân lúc này ngưng gầm thét.
Một con thủy long bò dưới chân Tần Ninh.
Thủy long kia lao thẳng tới đỉnh núi.
Từng tiếng nổ vang lên.
Lúc này nước lửa va chạm vào nhau.
Mà Tần Ninh cứ như vậy đứng giữa nước và lửa.
Lúc này một nửa nước, một nửa lửa dường như muốn xé toạc cả người Tần Ninh.
Nhưng lúc này bên trong cơ thể Tần Ninh, từng luồng ánh sáng trào ra.
Màu vàng, màu xanh lá cây, màu xanh da trời, màu lửa đỏ, màu xanh, màu trắng cùng với màu máu.
Bảy màu ánh sáng ngưng tụ bốn phía cơ thể Tần Ninh, hoàn toàn bao bọc hắn.
Sấm sét đánh vào, lưỡi gió tụ tập.
Tần Ninh chặn lại.
Núi lửa phun, biển cả gào hét giận dữ.