Ầm. . .
Đúng vào lúc này, một tiếng sấm sét đột nhiên vang lên.
Một thân ảnh trong đám người theo tiếng sấm sét ngã xuống.
“Mọi người nhìn kìa!”, có người hoảng sợ nói: “Hắn bị sét đánh trúng thế mà lại không chết kìa”.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.
Tần Ninh quá đặc biệt.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, khủng khiếp, duy chỉ có mình hắn là chẳng hoảng loạn chút nào.
Âm thanh đùng đoàng vang lên liên tiếp.
Tần Ninh bây giờ dừng bước.
Một tia sét chém đến người Tần Ninh.
Sét đánh không chết.
Điện giật không chết.
Sáu bảy người còn sống bây giờ đi sát bên cạnh Tần Ninh.
Có lẽ đi theo Tần Ninh thì bọn họ mới còn có thể có một chút hi vọng sống.
Nếu không thì chắc chắn phải chết!
Tần Ninh cũng chẳng thèm quan tâm.
Hắn cảm thấy càng ngày càng hứng thú với cây cầu dây thừng này rồi.
Phía trước, gió mạnh tàn sát bừa bãi, sét điện đan xen, hơn nữa càng đi đến gần thì lại càng mãnh liệt.
Có thể bởi vì sự hiện diện của Tần Ninh mà sáu, bảy người còn sống trái lại cảm thấy bình yên vô sự.
Giờ phút này, ở một đầu cầu dây.
“Lâu chủ, bọn chúng đi vào rồi!”
Bây giờ, Kim Vân Binh mỉm cười.
“Mười mấy huyền cảnh Tạo Hoá, linh cảnh Niết Bàn thì khoảng mười người đã chết, còn lại mấy người có thể đi qua cầu dây, chứng tỏ nguy hiểm không lớn”.
“Chúng ta đuổi theo!”
Kim Vân Binh tràn đầy tự tin.
Ông ta có thể trở thành cường giả cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp, trở thành lâu chủ của Kim Ô lâu, thành bá vương hùng mạnh khu vực Tây Giang cũng không phải công cốc.
Mấy người kia có thể an toàn đi qua thì những tinh nhuệ bên cạnh ông ta chắc chắn cũng có thể.
Gần trăm người bây giờ rầm rầm bắt đầu hành động.
“A...”
Nhưng, khi mọi người vừa đặt chân lên cầu dây thừng thì bỗng có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Kim Vân Binh bây giờ trong lòng thầm mắng một tiếng.
Khinh thường rồi!
Vốn tưởng rằng hơn mười mấy người đó tử thương không nghiêm trọng, có ông ta ở đây sẽ không có vấn đề gì cả.