“Đi!”
Phương Huy lúc này quát lên.
“Ta không đi!”
Có người vẻ mặt đưa đám nói: “Sẽ chết người đấy, trước mắt vừa nhìn liền thấy rất nguy hiểm. Vừa nãy mấy người Kim Ô lâu các người cũng đã chết rồi, ta không đi”.
“Không đi?”
Phương Huy nhếch miệng cười, một vuốt bắt lấy, một tiếng phựt, người mở miệng kia trực tiếp bị chặt đứt đầu.
“Không đi, tuyệt đối chết, đi có lẽ còn có một con đường sống, các người tự chọn đi!”
Trên đất, máu tươi của thi thể chảy ra.
Những người khác lúc này không dám thở mạnh.
“Kim Ô lâu các ngươi quá ngang ngược rồi!”, một người bất mãn nói.
“Có đi hay không?”
Phương Huy nhìn về người đó, nói lại lần nữa.
Lúc này, mười mấy người còn lại muốn phản bác, nhưng căn bản không dám phản bác.
Đám người lúc này từng người đi ra.
Tần Ninh ở trong số mười mấy người, không nói một lời.
Hắn cố ý chịu uy hiếp để tới đây, cũng là muốn nhìn xem nơi này rốt cuộc có gì cổ quái.
Thung lũng bên kia là cái gì?
Tiến vào nơi đây, vốn là cảnh tượng giống chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng lại bỗng biến thành luyện ngục, nếu nói không tò mò, vậy mới là giả.
Chuyện khác thường nhất định có yêu.
Hơn nữa còn là điều mình không biết.
Nếu không đến xem một chút thì thật là đáng tiếc.
Lúc này bên trong cơ thể Tần Ninh, từng luồng sức mạnh ngưng tụ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đối phó với nguy hiểm.
Mười mấy người lúc này lần lượt tiến vào bên trong cầu dây thừng.
Rất nhanh thân ảnh dưới lớp sương mù dày đặc giăng kín biến mất không thấy.
Chỉ là Kim Ô lâu bên này lại có hai vị huyền trận sư lúc nào cũng dựa vào huyền văn cảm nhận khí tức của mọi người.
Giờ phút này, mọi người đi về phía trước, tốc độ chậm chạp.
“Đáng chết, Kim Ô lâu ỷ thế ức hiếp người, quá ghê tởm”.
Có người mở miệng nói.
“Chớ oán trách, chỉ có thể trách chúng ta xui xẻo, vẫn cứ nghĩ làm sao còn sống đi!”
“Quỷ mới biết phía trước là cái gì, Kim Vân Binh là cảnh giới Sinh Tử nhị kiếp cũng không dám tự tiện xông tới, đưa chúng ta làm đá dò đường”.