Kiếm dài ba thước bảy tấc, toàn thân tối tăm, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, mà nếu nhìn kỹ thân kiếm sẽ thấy nó rét lạnh, bóng loáng như mặt băng.
“Kiếm U Khô!”
“Ngươi biết kiếm này?”
“Bội kiếm của U Vương, kiếm U Khô, pháp khí thượng phẩm!”
“Nếu ngươi đã biết, vậy thì phải hiểu trận chiến thể ý niệm cũng không phải so đấu thực lực thật”.
“Thế nhưng có được kiếm này, ta sẽ có thể hoàn toàn khống chế được ngươi”.
Tần Ninh cười nhạt một tiếng: “Thật sao?”
Ầm…
Đột nhiên một luồng sáng ngưng tụ.
Trong tay Tần Ninh xuất hiện một chiếc gương cổ.
Cổ kính lớn chừng bàn tay, mặt kính bóng loáng, mang theo một khí tức cổ xưa tang thương.
“Đây là… kính Tử Hiên?”
Linh Tử Hiên ngạc nhiên, lập tức lắc đầu nói: “Không đúng, không chỉ là kính Tử Hiên...”
Tần Ninh cười nói: “Kính Bắc Thương và kính Tử Hiên ngưng tụ, xem như là bản không đầy đủ của thánh khí - kính Nhân Hoàng đi!”
Lúc này ánh mắt của Linh Tử Hiên càng thêm kinh ngạc.
Thậm chí kiến thức của Tần Ninh còn nhiều hơn ông ta.
Kiếm U Khô, kính Nhân Hoàng.
Có vẻ Tần Ninh cực kỳ hiểu biết.
“Tuy không tính là thánh khí chân chính, nhưng chấp nhận dùng tạm vậy”.
Trong đại lục Vạn Thiên, phía trên pháp khí chính là bảo khí, mà phía trên bảo khí thì là vương khí.
Vượt qua vương khí chính là thánh khí.
Chỉ là ở đại lục Vạn Thiên, thánh khí… gần như là không tồn tại.
Chỉ có thế giới Cửu Thiên mới tồn tại thánh khí chân chính.
Linh Tử Hiên thấy cảnh này, vẻ mặt cũng trở nên hoảng hốt.
Kính Nhân Hoàng!
Ông ta cũng đã từng nghe qua lời đồn.
Thật sự không nghĩ đến nó lại tồn tại.
“Đã như vậy rồi, nếu ngươi có thể thắng ta, không khó để chạy khỏi từ trường Vạn Ác”.
“Thế nhưng nếu ngươi không thắng được ta, chắc chắn sẽ phải chết!”
Linh Tử Hiên vừa nói xong liền tỏa ra sát khí.
Ầm…
Trong khoảnh khắc, hai người lao vào đánh nhau.
Chỉ là giờ phút