Lúc này, các phe nhìn thấy cảnh này đều không thể lý giải được.
Vốn tưởng rằng sẽ là một màn giao chiến khó khăn, bây giờ lại phơi bày ra chiến đấu không phân cao thấp.
Mà khiến người ta không thể ngờ nhất chính là màn đánh nhau giữa Tần Ninh với Tả Ưng Hùng.
Hai người giao chiến dẫn tới tiếng nổ ầm ầm mạnh mẽ.
Nhưng trong nháy mắt, hai phe ai cũng không thể làm gì được ai.
“Bạo Chiến thể!”
Đột nhiên, một tiếng quát trầm đục vang lên.
Tả Ưng Hùng lúc này hoàn toàn phát uy.
Một tiếng gầm vang lên, một quyền đập ra.
Quyền ảnh kia xông phá công kích của Tần Ninh, rơi trên linh trụ.
Rắc…
Một tiếng rắc rắc khẽ vang lên.
Cột sáng bên người Tần Ninh lúc này xuất hiện vết nứt.
Trong nháy mắt, mọi người đều hô lên một tiếng.
Đã công phá rồi!
Ai cũng đều nhìn ra, sở dĩ Tả Ưng Hùng không làm gì được Tần Ninh, chính là vì bảy cây linh trụ bốn phía Tần Ninh.
Nhưng bây giờ Tả Ưng Hùng lại muốn phá một cây linh trụ.
Một khi bị tổn hại, phòng ngự vô địch của Tần Ninh sẽ rách nát không còn gì.
Đến lúc đó Tần Ninh lâm nguy!
Tả Ưng Hùng hiển nhiên cũng biết điểm này, ngưng tụ một quyền, xông ra lần nữa.
“Hừ!”
Lúc này Tần Ninh hừ lạnh một tiếng.
Cung Tinh Thần và tên Dẫn gom góp sức mạnh.
Lần này, Tả Ưng Hùng vẫn công kích đến cột linh trụ.
Nhưng Tần Ninh đã thay đổi rồi.
Không còn là ngăn cản công kích của Tả Ưng Hùng, mà là trực tiếp giết về phía đầu Tả Ưng Hùng.
Xoảng!
Ầm!
Trong nháy mắt, hai tiếng nổ đùng đùng đồng thời vang lên.
Trước người Tần Ninh, một cây linh trụ lúc này trực tiếp nổ bể.
Mà Tả Ưng Hùng lúc này mắt trái trực tiếp nổ tung, máu tươi chảy ra.
Hai người không có một ai lên tiếng, nhìn nhau không nói một lời.
Tả Ưng Hùng để mặc máu tươi chảy ra, lão ta nhìn Tần Ninh, ánh mắt lạnh lùng.
Niết Bàn tầng thứ bảy!
Lão ta cảnh giới Sinh Tử tứ kiếp lại bị một thanh niên linh cảnh Niết Bàn làm cho bị thương.
Vô cùng nhục nhã!
Mù một con mắt thì như thế nào?
Tần Ninh vẫn phải chết.
“Tự tin như vậy?”