Phong Thần Châu

Chương 2327: “Tả Đồ Phu!”  




 Thế mà bây giờ cũng không phải là đối thủ.  

 

Rốt cuộc thanh niên này có lai lịch ra sao mà lại mạnh như thế?  

 

Lúc này tất cả mọi người gần như không thể tin được.  

 

“Các ngươi không thể động vào cây Bồ Đề Linh Tử này được!”  

 

Giang Bạch bình thản nói một lần nữa.  

 

Dáng vẻ không mừng không giận, cứ như không có chuyện gì có thể thay đổi thái độ và quyết tâm của hắn ta.  

 

“Ngươi muốn chết!”  

 

Trong chớp mắt, hai người Tả Cương Thanh và Thiên Vấn Hành nhìn nhau một cái rồi lập tức lao ra.  

 

Uỳnh...  

 

Lúc này ba bóng người lao vào đánh nhau.  

 

Giang Bạch vẫn rất thản nhiên, khí tức trầm ổn, giống như cho dù hai người kia có bắt tay nhau cũng không thể làm gì được hắn ta vậy.  

 

Một màn này khiến tất cả mọi người phải dừng hô hấp.  

 

Bá chủ Bách Luyện tông - Tả Cương Thanh.  

 

Tông chủ Thiên Vấn tông - Thiên Vấn Hành.  

 

Hai người này không có ai mà không phải nhân vật lớn, cao thủ chỉ cần dậm chân một cái là toàn bộ Bắc Lan đều run sợ cả, thế nhưng giờ phút này bọn họ lại bị một thanh niên không biết lai lịch chống lại.  

 

“Bách Luyện Thiên Quyền!”  

 

“Thiên Vấn Đạo Phi Chưởng!”  

 

Lúc này hai người đều hét to một tiếng.  

 

Ầm ầm…  

 

Từng tiếng nổ không ngừng vang lên.  

 

Chỉ là Giang Bạch vẫn đứng thẳng tắp giống như một cây tùng, cho dù bọn họ có giống gió đông nam tây bắc như thế nào thì hắn ta vẫn cứ lù lù bất động.  

 

Lúc này đám người Tần Ninh cũng đã đến nơi.  

 

Phúc Lão thấy cảnh này thì không nhịn được ngạc nhiên nói: “Linh khí xung quanh người này ẩn chức sức lực thủy linh, lấy mềm thắng cứng”.  

 

“Đòn tấn công của hai người Tả Cương Thanh và Thiên Vấn Hành đều là mạnh mẽ nhanh chóng, mà đòn tấn công của hắn ta lại vô cùmg mềm dẻo, nếu hai người này cứ tiếp tục đánh nữa thì chắc chắn sẽ phải thua”.  

 

Vạn Khuynh Tuyết nghe thấy vậy, sắc mặt biến hóa mấy lần liền.  

 

Tần Ninh đúng là một người không đơn giản.  

 

Lý Nhàn Ngư là đồ đệ của Tần Ninh, lại xuất hiện vãng sinh đồng, chắc chắn sau này sẽ là bá chủ nổi tiếng một phương, cái thế hào hùng, thậm chí còn trở thành Thiên nhân, Vương giả.  

 

Mà Giang Bạch đột nhiên xuất hiện này càng thêm sâu xa khó dò.  

 

Tần Ninh nhìn về một gốc cây cổ thụ phía giữa sân, lẩm bẩm nói: “Cây Bồ Đề Linh Tử, thế mà nơi này lại có thể mọc ra cây Bồ Đề Linh Tử”.  

 

“Một cây Bồ Đề, một vạn năm”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Khó trách hai người này lại liều mạng như vậy”.  

 

Ầm…  

 

Tần Ninh vừa nói xong, Giang Bạch đã vung hai tay ra, hai cái bong bóng nổ tung trong khoảnh khắc.  

 

Sắc mặt hai người Tả Cương Thanh và Thiên Vấn Hành trắng nhợt, thi nhau rút lui.  


 

Giang Bạch hờ hững nói: “Bây giờ thì ra ngoài!”  

 

Vèo…  

 

Sau đó bỗng có một tiếng xé gió cực nhanh vang lên.  

 

Tiếp theo là một tiếng nổ vang.  

 

Trong chớp nhoáng này, biến hóa quá nhanh khiến ai cũng không thể ngờ được.  

 

Giang Bạch kịp phản ứng đầu tiên, thế nhưng lồng ngực hắn ta lại bị cào rách, máu tươi chảy đầm đìa.  

 

Giang Bạch phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt vốn dĩ trắng nõn lúc này lại trở nên rất tái nhợt.  

 

Bóng người kia lại lao lên lần nữa.  

 

Sắc mặt Giang Bạch lạnh lẽo, xoay người đấm ra.  

 

Ầm…  

 

Hai quyền va nhau, cả người Giang Bạch lui lại, phun ra từng ngụm máu tươi.  

 

Ầm!  

 

Lúc này một bóng người rơi xuống đất, cả mặt đất đều phải chấn động, xuất hiện từng vết nứt dưới chân người kia.  

 

Là ai?  

 

Đám người kinh ngạc hết lần này đến lần khác.  

 

Hai kẻ mạnh của tông môn lớn là Tả Cương Thanh và Thiên Vấn Hành đã suy yếu, còn có ai có thể ra tay đánh lén làm Giang Bạch bị thương nặng vào lúc này được?  

 

Dần dà, bóng người kia vung tay áo xuống, để lộ ra một khuôn mặt vô cùng già nua.  

 

“Tả Đồ Phu!”  

 

Trong đám người, một vài lão già run rẩy chỉ tay ra, lên tiếng nói.  

 

Tả Đồ Phu!  

 

Trong nháy mắt, cái tên này đã