Tần Ninh nở nụ cười.
Nếu thật là nhị ca thì nhị ca đúng là quá đỉnh!
Khương Như Yên, con gái của Khương Tồn Kiếm?
Tần Ninh lộ vẻ suy tư, từ từ nói: “Thuỷ tổ của thư viện Thái Hư chính là Khương Thái Hư, được người ta gọi là Thái Hư Thiên Nhân, hậu duệ của Thiên Nhân coi như cũng tạm đủ tư cách!”
Nghe đến lời này, Lý Nhàn Ngư lảo đảo một cái, suýt thì té xuống đất.
Hắn ta không nghe lầm chứ?
Khương Như Yên là một trong những thiên kiêu đứng đầu Bắc Lan, thiên phú vô cùng đáng sợ.
Vào đến miệng sư tôn thì lại thành tạm đủ tư cách xứng với Tần Hải?
Người nào tạm đủ tư cách xứng với người nào còn chưa chắc đâu.
“Người ở đâu?”
“Bên kia!”
Lý Nhàn Ngư chỉ về một hướng.
Tần Ninh phóng mắt nhìn ra, chỉ thấy ở bờ sông có một dãy phòng ốc sừng sững, thoạt nhìn uy vũ bất phàm.
“Cấp bậc luyện khí cỡ này cũng coi như tàm tạm...”
Tần Ninh cười nói.
Lý Nhàn Ngư thì hoàn toàn không biết nói gì.
Người của thư viện Thái Hư đến, chẳng phải làm gì mà chỉ cần vung mỗi tay lên, từng gian phòng xuất hiện, lúc ấy đã kinh sợ không ít người.
Hắn ta cũng nghe thấy bốn phía nghị luận, cấp bậc luyện khí cỡ này, thu nhỏ lại phòng ốc thành cỡ bàn tay rồi tùy thời có thể gọi ra.
Đơn giản là chưa bao giờ nghe thấy.
Lúc ấy có rất nhiều người ầm ầm nghị luận, thậm chí còn chạy tới xem.
Đến miệng Tần Ninh thì lại thành tàm tạm?
“Các ngươi là người phương nào?”
Mới vừa đi tới phía trước dãy phòng ốc thì đã có vài tên đệ tử ngăn cảm Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư.
“Tại hạ Tần Ninh muốn bái kiến Tần Hải của thư viện Thái Hư, không biết Tần Hải có thể ra gặp một lần hay không?”
Tần Ninh khách khí nói.
“Tần sư huynh bận lắm, làm sao có thời giờ đi gặp ngươi chứ?”
Một tên đệ tử trực tiếp từ chối: “Thư viện Thái Hư chúng ta đi chuyến này chỉ vì thăm dò Tử Hiên Các, mời trở về đi!”
Bận lắm?
Vài tên đệ tử kia nhìn Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư thật kỹ.
Một Niết Bàn tứ trọng.
Một Niết Bàn nhất trọng.
Cảnh giới cỡ đó mấy ngày này bọn họ gặp không ít, tìm này tìm kia, muốn tạo quan hệ.