Đạo Thiên Hành đến cùng đạt cảnh giới gì thì hắn ta không rõ, bởi vì vừa rồi Đạo Thiên Hành căn bản không để lộ thực lực mà chỉ điên cuồng ném pháp khí đánh chết một nhóm người.
“Hắn ta nào chỉ có mỗi pháp khí nhiều vô kể...”
Tần Ninh cười nói: “Bảo khí cũng không ít đâu, nói không chừng còn có vương khí đây!”
Lý Nhàn Ngư nghe đến lời này thì trở nên ngơ ngác.
“Tần công tử quả nhiên là nhân tài, tiểu nữ tử bội phục!”
Vạn Khuynh Tuyết mang theo Phúc lão cùng các chủ Ninh Húc đi tới.
Tần Ninh cười nói: “Cô là con gái của Vạn Cửu Thiên, che giấu rất nhiều thủ đoạn, khen ta làm gì?”
“Tần công tử đừng vì tiểu nữ tử không ra tay mà trách móc”.
“Ta không dễ giận như vậy”.
Tần Ninh phất tay nói: “Ta cũng biết quy củ của Vạn Thiên Các là không thể tự ý nhúng tay vào sự phân tranh của mỗi bên thế lực, phải đặt đồng tiền lên số một!”
Vạn Khuynh Tuyết gật đầu.
Tần Ninh cười nói: “Tiếp tục chờ đi, cũng phải qua mấy ngày nữa cơ, ta thấy Tử Hiên Các vẫn chưa hiện ra đâu!”
“Ta thực sự là càng ngày càng nhìn không thấu hắn...”, Vạn Khuynh Tuyết lẩm bẩm.
“Tiểu thư, lão hủ lắm miệng nói một câu, người này xứng đáng để làm thân”.
“Ta cũng biết”.
Vạn Khuynh Tuyết cười khổ đáp: “Chỉ là, khó lắm”.
Tần Ninh thoạt nhìn có vẻ không màng thế sự, nhưng ngạo khí trong lòng lại rất rõ ràng.
Đông Phương Ngạo, hắn không sợ.
Hà Vấn Thiên, hắn không sợ.
Thậm chí là bối cảnh của sau lưng hai người này, hắn càng không sợ.
Bởi vì hắn có thực lực này, khinh bỉ bọn họ.
Cho nên, hắn lười phải giải thích với Đông Phương Ngạo cùng Hà Vấn Thiên.
Ngươi muốn giết ta?
Được!
Ta đây liền giết ngươi.
Đơn giản thô bạo, cũng hữu hiệu nhất.
Tần Ninh không muốn tốn nhiều nước bọt trong mấy chuyện này.
Với những điểm mà người bên ngoài thấy khó tin, nhưng với Tần Ninh thì tất thảy đều là dĩ nhiên.