Cảnh tượng này làm cho Dương Hạo Thiên trợn trừng mắt.
Không ngờ Dương Triết Phong đã bị Lý Nhàn Ngư giết!
Mới ba năm trước thôi, Lý Nhàn Ngư chỉ là một người mù với cảnh giới Linh Phách.
Thế mà ba năm trôi qua, hắn ta đã tiến vào Niết Bàn tầng một, đây quả là kỳ tích.
Hiện tại, hắn ta còn giết chết Dương Triết Phong.
Mọi người thấy mặt Lý Nhàn Ngư dính đầy máu.
Nhưng chỗ máu đó là của Dương Triết Phong.
Bọn họ ngạc nhiên nhìn thấy mắt của Lý Nhàn Ngư đổi màu, một ngọc câu xuất hiện bên cạnh đồng tử.
"Vãng sinh đồng!"
"Vãng sinh đồng!"
Đạo Thiên Hành và Phúc Lão đứng trong đám đông gần như hoảng sợ thốt lên đồng thời.
"Phúc Lão, vãng sinh đồng đấy sao? Ông nói Lý Nhàn Ngư có... vãng sinh đồng?", Vạn Khuynh Tuyết cũng không tin.
Vãng sinh đồng từng xuất hiện vào chín vạn năm trước!
Phong Vương vô địch thiên hạ từng thi triển vãng sinh đồng, thần cản giết thần, ma ngăn giết ma!
Nhưng hiện giờ, vãng sinh đồng lại xuất hiện!
Mà Lý Nhàn Ngư cũng họ Lý...
Lý Nhàn Ngư là hậu duệ của Phong Vương Lý Nhất Phong!
Bảo sao, bảo sao Yểm Nhật tông lại truy sát Lý gia!
Lòng Vạn Khuynh Tuyết dần sáng như gương.
Dù vậy, sự xuất hiện của vãng sinh đồng vẫn làm người ta rung động tột độ.
“Không thể nào...”
Lúc này Phúc Lão đang thì thào nói nhỏ: “Vãng sinh đồng mở ra, cửu ngọc câu cũng xuất hiện, thế nhưng kẻ này... chỉ có nhất ngọc câu!”
“Hơn nữa điều kiện để vãng sinh đồng mở ra là lẻ loi một mình, Lý Gia chưa bị tuyệt...”
Hiển nhiên Phúc Lão biết không ít, lúc này đang kinh ngạc nói.
Vạn Khuynh Tuyết lại không nhịn được nhìn về phía Tần Ninh.
Lý Nhàn Ngư gọi Tần Ninh là sư tôn.
Lý Nhàn Ngư không nhỏ tuổi hơn Tần Ninh là bao.
Một thanh niên như vậy lại có thể để Lý Nhàn Ngư bái làm sư tôn.
Có lẽ chuyện này có liên quan đến Tần Ninh.
Cuối cùng bây giờ Đạo Thiên Hành đã hiểu ra.
“Khó trách, ta nhìn tên nhãi này căn bản không có gì kì lạ, ngây ngô ngơ ngác, tại sao U Vương lại nhận hắn ta làm đồ đệ chứ!”
Đạo Thiên Hành tự nhủ: “Đời sau của Phong Vương, người có vãng sinh đồng”.