Hai người này có thể nói là bá chủ ở Giang Bắc.
Ngay cả các chủ của Vạn Thiên các ở thành Thiên Giang cũng rất khách khí với hai người này.
Thế nhưng hôm nay ép hỏi đến tận trước doanh trướng, đám người đều rất ngạc nhiên.
Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Vạn Khuynh Tuyết nhìn hai người, khách khí nói: "Hai vị, ta quả thật không biết Tần Ninh bây giờ đang ở đâu, ngay hôm đó sau khi giết người thì Tần Ninh đã rời khỏi Vạn Thiên các rồi".
"Vạn Khuynh Tuyết!"
Đông Phương Hoằng hờ hững nói: "Có người nhìn thấy Tần Ninh đi cùng với cô rời khỏi thành Thiên Giang, đi thuyền về phía bắc đến chỗ này, cô là đang muốn bao che cho Tần Ninh đúng không?"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Vạn Khuynh Tuyết trở nên lạnh lùng, vừa muốn mở miệng thì đột nhiên có một tiếng nói vang lên.
"Ta ngồi thuyền cùng ai, đi về phía nào thì liên quan gì đến các ngươi?"
Lời vừa nói xong, đám người tránh ra nhường một lối đi.
Tần Ninh mặc một bộ quần áo trắng, đứng ở phía sau quan sát đám người.
"Tần Ninh!"
"Tần Ninh!"
Gần như là cùng một lúc, hai người Đông Phương Hoằng và Hà Thâm khí tức tăng vọt như muốn nuốt tươi Tần Ninh vậy.
Tần Ninh lúc này đứng im không nhúc nhích nhìn về phía hai người.
"Nguyên nhân của chuyện này là do Đông Phương Việt, vì sao ta giết hắn thì trong lòng các ngươi đều rõ".
"Còn Đông Phương Ngạo và Hứa Vấn Thiên, ta chỉ có thể nói là chết chưa hết tội!"
Tần Ninh cười nhìn hai người, chậm rãi nói: "Nếu như các ngươi muốn báo thù thì ta đây không ngại việc chém nhỏ diệt lớn trừ già đâu!"
"Làm càn!"
"Ngông cuồng!"
Đông Phương Hoằng và Hà Thâm mặc dù tức giận nhưng cũng không trực tiếp ra tay.
Đông Phương Hoằng nhìn về phía Vạn Khuynh Tuyết, nói tiếp: "Vạn tiểu thư, chuyện này cũng không phải là do thế gia Đông Phương của bọn ta khinh người quá đáng mà là do kẻ này quá ngông cuồng".
"Vạn tiểu thư chẳng nhẽ vẫn còn muốn bảo vệ kẻ này sao?"
Nghe thấy vậy, Vạn Khuynh Tuyết chỉ im lặng không nói.
Tần Ninh cười nói: "Muốn ra tay thì ra tay luôn đi, ngoài miệng nói muốn báo thù thay con trai nhưng lại lo lắng Vạn Thiên các giúp đỡ ta!"
"Muốn giết cứ giết, đừng có lẳng nhằng nữa, tiểu gia ta không có thời gian lãng phí với các ngươi đâu!"
Đã từng gặp người ngông cuồng.
Nhưng chưa gặp một ai ngông cuồng đến mức này.
Hà Thâm vừa nói xong liền nắm chặt tay sải bước đi ra.