Đạo Thiên Hành đột nhiên chắp tay, nghiêm nghị nói: "Chỉ cần Tần công tử cần, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, Đạo Thiên Hành ta tuyệt đối sẽ không nhăn mày một cái".
"Ngươi?"
Bây giờ, Lý Nhàn Ngư từ dưới sông bò lên, nhìn Đạo Thiên Hành, bĩu môi nói: "Một tên đào mộ..."
"Tiểu tử thối!"
Đạo Thiên Hành không nói hai lời lập tức đá ra một cước nữa.
Lý Nhàn Ngư kêu lên một tiếng kinh hãi, lại rơi xuống sông một lần nữa.
"Tần công tử cần tại hạ, cho dù là bất cứ lúc nào, ở bất kì đâu, chỉ cần gọi một tiếng thì tại hạ sẽ xuất hiện".
"Ở đây có nhiều người nhiều tai mắt, tại hạ xin cáo từ trước!"
Đạo Thiên Hành cười he he nói.
"Đưa hồ lô cho ta!", Tần Ninh không mặn không nhạt nói.
"Đây đây, ngài xem trí nhớ của ta này, thế mà lại quên béng mất..."
Đạo Thiên Hành vội vàng lấy hồ lô ra, cười he he đặt vào trong tay của Tần Ninh.
Mở hồ lô ra, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt của Tần Ninh lộ ra vẻ đắc ý.
Đạo Thiên Hành đứng ở bên cạnh lại lộ rõ vẻ cả kinh.
Hồ lô Thôn Linh có công dụng thần kỳ, cho dù chỉ đơn giản đổ nước lã vào bên trong cũng sẽ được hồ lô Thôn Linh sản xuất thành linh cất!
Loại linh cất này có lợi ích rất lớn đối với việc tu hành của võ giả.
Nhưng vừa rồi khi hắn ta cầm hồ lô Thôn Linh rõ ràng cảm nhận được một linh dịch chuyển động, chứa đựng sự lạnh lẽo thấu xương.
Cái này rất rõ ràng không thể uống trực tiếp được.
Thế nhưng vừa rồi Tần Ninh... lại một ngụm nuốt luôn xuống mà lại chẳng hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Thực lực của Tần Ninh không bằng ngày trước nhưng vẫn giống như chín vạn năm trước đây, là quái vật!
Đạo Thiên Hành cuối cùng cũng rời đi, chẳng mấy chốc biến mất khỏi tầm mắt của Tần Ninh.
"Thằng nhãi này sống lâu năm như thế, đồ tốt ở trên người chắc chắn không chỉ có một cái..."
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Có thời gian phải tìm ra kho báu của hắn ta mới được".
Người đào mộ cả đời đi đào mộ của người khác, cuối cùng lại bị người ta đào mất kho báu của mình...
Nghĩ thôi đã thấy thú vị rồi.
Lý Nhàn Ngư bây giờ lại leo lên lần nữa.
"Sư tôn, người đâu rồi?"
"Đi rồi!"
Lý Nhàn Ngư nghe thấy vậy, một mặt bực tức nói: "Thằng nhãi đấy đạp ta hai lần liền..."
"Ai bảo ngươi ăn nói lung tung".