Tần Ninh nhìn về phía người thanh niên, ánh mắt như đuốc, đột nhiên giọng nói trở nên nghiêm nghị mấy phần.
Bị Tần Ninh nhìn chằm chằm, Mộ Thiên Hành cười ha ha nói: “Vị công tử này nói giỡn rồi, ta cũng là tới thử vận may một chút mà thôi!”
“Đúng không?”
“Đương nhiên!”
Mộ Thiên Hành chắp tay nói: “Hai vị chính là người có đại vận khí, lần này nhất định sẽ có thu hoạch, tại hạ không quấy rầy nữa!”
Mộ Thiên Hành nói xong, chắp tay xoay người rồi đi.
Lúc này Lý Nhàn Ngư gãi đầu một cái.
“Người này thật kỳ quái!”
“Kỳ quái?”
Tần Ninh lại cười nói: “Lần này, ta lại không lo lắng đi vào trong mộ Tử Hiên”.
Lý Nhàn Ngư lại không hiểu, xoay người nhìn về phía Tần Ninh.
“Ơ? Sư tôn, sư tôn, hồ lô Thôn Linh của… của người đâu?”
Lý Nhàn Ngư lúc này cả kinh thất sắc.
Thôn Linh Hồ Ly vẫn là pháp khí, Linh Tử Hiên năm đó cũng hết sức xem trọng.
“Bị thằng nhãi kia trộm rồi!”
Trộm rồi?
Trộm rồi mà sư tôn còn bình tĩnh như vậy?
Tần Ninh cười nói: “Không sao, tìm được hắn mang về là được”.
“A?”
Lý Nhàn Ngư hoàn toàn ngây ra.
Nhưng Tần Ninh rì rầm nói: “Người đào mộ, Đạo Thiên Hành, thằng nhãi này còn chưa chết…”
Khóe miệng Tần Ninh lộ ra nụ cười nhẹ.
Khó lắm mới đụng phải một người quen, cũng là chuyện khá thú vị.
“Đi, đi tìm hắn!”
Lý Nhàn Ngư nghe vậy vội vàng đuổi theo.
Lúc này, võ giả đến Giang Bắc Thiên Thượng này cũng không nhiều, một số người ở bên bờ chờ đợi cơ duyên xuất hiện.
Lúc này bên bờ sông, một thân ảnh già nua đang nhắm mắt trầm tư, giống như gỗ mục ngồi ngay ngắm trên bờ, nhìn bóng lưng như đang ngủ.
“Hồ lô Thôn Linh, pháp khí thượng phẩm… Ha ha…”
“Lời to rồi, ngu ngốc giống như hai con nghé mới sinh…”
Lão giả lầm bầm, ngồi bên bờ sông cũng không ai để ý.
“Tên tiểu tử Linh Tử Hiên kia, vận cứt chó lấy được kính Tử Hiên, lão tử nhất định đào được mộ hắn, lấy kính Tử Hiên”.
“Lấy được thì đưa cho ta, coi như là đền bù tổn thất hồ lô Thôn Linh chứ?”