Vân Sương Nhi Hỗn Độn thể, Diệp Viên Viên đế thể.
Thạch Cảm Đương thuộc về loại thiên tài trong chiến đấu, càng chiến đấu càng có thể thúc đẩy tiềm lực, tăng cao cảnh giới.
Bốn người này, không một ai là hạng đơn giản.
Bốn người hiện nay xem như là bị hắn kéo lên cấp là dựa vào chính bản thân họ.
Lần sau gặp mặt, Tần Ninh hy vọng bọn họ có thể vượt qua kỳ vọng của mình!
Một đêm không lời, sáng sớm hôm sau.
Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư xuất phát.
Mà một bên khác, Vạn Khuynh Tuyết cũng mang theo Phúc lão, các chủ Ninh Húc cùng với hơn mười người lên đường.
Các chủ Ninh Húc tu vi Niết Bàn thất trọng, ở Giang Bắc cũng thuộc loại nhất bá.
Mà hơn mười người đi theo đều là hộ vệ cấp bậc linh cảnh Niết Bàn của Vạn Thiên Các.
Lần này, Vạn Khuynh Tuyết vì chuyến đi tới phần mộ của Linh Tử Hiên mà chuẩn bị rất nhiều.
“Tần công tử”.
Vạn Khuynh Tuyết nhìn Tần Ninh, cười nói: “Chúng ta lần này đi thuyền từ sông Thiên Thượng một đường về hướng bắc, đi thẳng đến cực bắc của sông Thiên Thượng”.
“Được!”
Vạn Khuynh Tuyết nhìn Tần Ninh, gật đầu.
Hôm nay Tần Ninh mặc đồ trắng, thoạt nhìn hơi lộ ra dáng người gầy gò, nhưng cũng có cảm giác cứng cỏi như cây tùng, cây bách.
Mắt ngọc mày ngài, hai mắt trong suốtm khuôn mặt sạch sẽ tuấn tú.
Không phải kiểu thần thái phi dật, vừa nhìn đã khiến người ta không thể tự kềm chế, nhưng nhìn kỹ cũng thấy phong tư mê người.
Bên hông buộc một đai lưng màu xanh, treo một cái hồ lô.
Tần Ninh đứng chắp tay ở nơi đó, tạo một cảm giác không màng danh lợi, không tranh quyền thế.
Thế nhưng Vạn Khuynh Tuyết cũng hiểu.
Thời khắc này Tần Ninh giống như một con mãnh hổ lười biếng.
Đến lúc giận dữ mới hiện ra dáng vẻ bá đạo.
Đội ngũ xuất phát, ra khỏi Giang Thành, đi tới một bến đò sông Thiên Thượng.
Một chiếc thuyền đậu sát ở bờ sông.
Toàn thân chiếc thuyền được đóng ngân hoa cương kiên cố.
Ngân hoa cương, bản thân vững chắc, nhưng khối lượng rất nhẹ, cực thích hợp chế tạo thuyền bè.
Cả chiếc thuyền dài trăm mét, rộng mười mấy mét, không tính là quá lớn.
Nhưng chứa mấy trăm người không thành vấn đề.