Thậm chí Niết Bàn thất trọng cũng không thiếu.
Sư tôn hiện tại ở cảnh giới Niết Bàn nhị trọng, đúng là rất lợi hại.
Nhưng đối mặt tam trọng thì có thể chém giết, vậy tứ trọng, ngũ trọng thì sao?
Càng chưa nói đến Tứ Tượng môn và thế gia Đông Phương còn có nhân vật vô địch Niết Bàn thất trọng.
Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư, cười nói: “Rảnh rỗi đi lo lắng không đâu làm gì, không bằng nghĩ cách sớm ngày đột phá linh cảnh Niết Bàn mà trợ giúp sư tôn ta đi!”
“Đúng!”
Lý Nhàn Ngư đột nhiên nói: “Con phải đột phá, nếu không sẽ không thể giúp sư tôn được”.
Lý Nhàn Ngư hạ quyết tâm, kiên định suy nghĩ.
Nhưng sau một khắc, Lý Nhàn Ngư tức thì suy sụp.
“Nhưng mà... sư tôn... con có đến Niết Bàn nhất trọng thì cũng không giúp được người!”
Lý Nhàn Ngư thật muốn điên.
Sư tôn lúc này rõ ràng là... vì một phút giết người sảng khoái mà bất chấp hậu quả.
“Ngươi cứ chuyên tâm tu luyện là được, ta còn chưa đến lúc cần ngươi bảo vệ”.
Tần Ninh vỗ đầu Lý Nhàn Ngư, cười híp mắt nói: “Ngươi lẽ nào chưa từng nghe qua một câu nói sao?”
“Nói cái gì?”
“Giết người nhất thời thì thoải mái, giết người liên tục, liên tục thoải mái!”
“...”
Lý Nhàn Ngư lúc này không muốn nói chuyện gì nữa.
Hắn ta ở lì trong phòng tu luyện, hoàn toàn mặc kệ.
Đột phá!
Nhất định phải đột phá.
Nếu không thì thật sự sẽ xảy ra phiền toái lớn.
Tần Ninh vẫn chưa nhiều lời.
Lý Nhàn Ngư càng lo lắng thì càng chứng minh ánh mắt của hắn không sai.
Tuy thời gian ngắn tiếp xúc còn ngắn, nhưng Lý Nhàn Ngư đúng là đã coi hắn thành sư tôn của mình.
“Nhóc con ngu ngơ... Sư tôn còn phải giúp Lý gia ngươi báo thù nữa mà...”
Tần Ninh lẩm bẩm, mở hồ lô bên hông ra, uống một ngụm rượu mạnh vào bụng.
Hắn cũng cần tu hành.
Nếu không, đến lúc gặp lại mấy người Cốc Tân Nguyệt, cảnh giới bị bỏ lại quá xa cũng không tốt.
Cốc Tân Nguyệt có lai lịch quỷ dị.