“Ta dù có chết cũng sẽ kéo ngươi chôn cùng”.
“Cái này không nhọc ngươi quan tâm”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn lẳng lặng ở đại lục Vạn Thiên đi một lần mà thôi, sao cứ phải khó khăn như vậy...”
Nói xong, trong chớp mắt, khí tức của Hà Vấn Thiên hoàn toàn biến mất.
Chết!
Đông Phương Ngạo chết.
Hà Vấn Thiên cũng chết.
Giang Bắc tứ hổ vậy mà đã lần lượt chết đi hai người.
Mọi người lúc này đều có cảm giác không thở nổi.
Nơi đây là nơi nào?
Đại lục Bắc Lan.
Khu vực Giang Bắc.
Hai thiên kiêu của bốn đại thế lực đứng đầu đột tử đầu đường.
Tứ Tượng môn cùng thế gia Đông Phương chắc chắn sẽ tức giận.
Sau đó, Giang Bắc sẽ hoàn toàn hỗn loạn.
Tần Ninh lúc này cũng chưa để ý nhiều.
Người nào muốn chết, hắn trước giờ đều vui vẻ cho họ toại nguyện.
Vạn Khuynh Tuyết lúc này phất tay một cái.
Ninh Húc dẫn người đi ra thu hồi thi thể của Hà Vấn Thiên.
Chuyện này có lẽ sẽ đem đến cho Vạn Thiên Các một chút phiền toái.
Nhưng Vạn Thiên Các sẽ quan tâm sao?
Không hề!
“Ngày mai xuất phát đến sông Thiên Thượng”.
Tần Ninh nói xong rồi rời đi.
Lý Nhàn Ngư lúc này cũng không dám dây dưa, vội vàng theo sau.
Trong gian phòng ở tầng ba của Vạn Thiên Các.
Lý Nhàn Ngư đi tới đi lui, có vẻ rất là sốt ruột.
“Ngươi đừng lắc lư nữa được không?”
Tần Ninh có chút bất đắc dĩ nói.
“Sư tôn, lần này... gây họa lớn rồi!”
Lý Nhàn Ngư dừng lại, nhìn Tần Ninh nói: “Nếu Yểm Nhật tông biết con trở về thì nhất định sẽ tới tìm phiền toái”.
“Hiện tại giết Đông Phương Ngạo và Hà Vấn Thiên, thế gia Đông Phương cùng Tứ Tượng môn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.
“Bốn đại bá chủ của Giang Bắc thì đắc tội mất ba...”
“Chúng ta ngày mai đi sông Thiên Thượng thì có thể sẽ gặp phải bọn họ, đến lúc đó...”
Lý Nhàn Ngư không dám nghĩ.