Ba chiêu!
Ba chiêu trực tiếp đánh bay Đông Phương Ngạo.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Niết Bàn nhị trọng đấu Niết Bàn tam trọng!
Ba chiêu đánh bay.
Cái tên Tần Ninh này đến cùng là thần thánh phương nào?
Giờ khắc này, Đông Phương Ngạo tái mét mặt mày, đứng trên không.
“Ngươi...”
Đông Phương Ngạo há miệng ra định lên tiếng nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy thân thể như rơi vào hầm băng, cái lạnh đang tàn sát trong cơ thể hắn ta.
Pháp quyết Tần Ninh tu hành có uy lực cổ quái, mang theo băng khí thấu xương.
Cái tên này có gì đó quái lạ.
“Giết một Đông Phương Việt không làm cho thế gia Đông Phương các ngươi biết sợ à?”
Tần Ninh giễu cợt nói: “Vậy hôm nay ta liền giết một tên thiên kiêu xem thế nào”.
Đông Phương Ngạo lúc này càng thêm giận dữ.
“Tinh Môn, mở!”
Một tiếng khẽ quát vang lên.
Vào thời khắc này, trong cơ thể Đông Phương Việt có các luồng lực lượng bốc lên.
Sức mạnh to lớn được tỏa ra.
Sức mạnh toàn thân của Đông Phương Việt bắt đầu khởi động.
Bầu trời giống như bị rách ra một vết.
Một lực lượng mênh mông vào thời khắc này thả ra, quán chú đến cơ thể Đông Phương Ngạo.
Tinh Môn!
Dành riêng cho võ giả Tinh Mệnh.
Điểm mạnh nhất của võ giả Tinh Mệnh ở chỗ Tinh Môn dẫn đạo lực tinh thần.
Lực tinh thần là gì?
Là mọi loại sức mạnh ngưng tụ từ mặt trời và mặt trăng.
Tinh Môn có thể nói là một người trung gian, nối liền giữa võ giả Tinh Mệnh với thiên địa tinh thần.
Giờ khắc này, Đông Phương Ngạo mở Tinh Môn, lực tinh thần thả ra.
Linh khí dưới tác dụng gia trì của lực tinh thần liền trở nên sôi trào.
Khí thế của cả người hắn ta lúc này tăng mạnh.
Mỗi tầng là một lột xác bản thân.
“Kiếm tới!”
Đông Phương Ngạo lúc này khẽ quát, trường kiếm lần nữa xuất hiện trong tay.