“Đã như vậy thì ngày mai xuất phát!”
“Được!”
Vạn Khuynh Tuyết cúi người, chuẩn bị rời đi.
“Tiểu cô nương...”
Khi Vạn Khuynh Tuyết chuẩn bị rời đi, Tần Ninh lại đột nhiên nói: “Cô là con gái út của Vạn Cửu Thiên à? Biết là cô có áp lực lớn từ các anh chị em mình đều đã đạt đến cấp bậc cái thế hào hùng, thậm chí là thành tựu vô địch Thiên Nhân”.
“Thế nhưng cô cũng nên biết rằng, bọn họ ra đời sớm hơn cô rất nhiều”.
“Một mực nâng cao cảnh giới nhưng lại không chú trọng việc đánh vững căn cơ ở mỗi cảnh giới, đó không phải là chuyện tốt”.
Tần Ninh nói vậy khiến Vạn Khuynh Tuyết ngẩn ra.
“Đa tạ Tần công tử, tiểu nữ tử xin ghi nhớ!”
Tần Ninh cũng không nói nhiều.
Mỗi người đều có con đường mình cần đi.
Ngoại trừ Thạch Cảm Đương và Lý Nhàn Ngư là đồ nhi của hắn ra, hắn chẳng quản được người khác, nhiều lắm cũng chỉ là nhắc nhở một câu.
Vạn Khuynh Tuyết khom người định đi.
Một tiếng quát đột nhiên vang lên vào thời khắc này.
Tiếng quát truyền khắp Vạn Thiên Các, thậm chí không ít người trong thành Thiên Giang đều nghe được.
Trong lúc nhất thời, mọi người náo động.
Là ai to gan, dám gào thét trước cửa lớn Vạn Thiên Các?
Nghe thấy tiếng hét đó, Tần Ninh hơi sửng sốt.
Tới làm phiền?
“Có gan giết người mà không có gan ra mặt à?”
Tiếng quát vang lên lần nữa: “Ngươi không phải rất oai phong hay sao?”
Nghe đến lời này, Tần Ninh chỉ cười.
“Tần công tử”.
Vạn Khuynh Tuyết lúc này dừng bước nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: “Người này là đệ nhất thiên kiêu của thế gia Đông Phương - Đông Phương Ngạo. Ở Giang Bắc này còn được xưng là một trong Giang Bắc tứ hổ”.
“Trước đó ngươi giết em trai hắn là Đông Phương Việt, thế gia Đông Phương sẽ không bỏ qua chuyện này”.
Vạn Khuynh Tuyết vội vàng nói: “Việc này để ta giải quyết!”
“Vì sao lại để cô giải quyết?”
Tần Ninh cười nói: “Ta giết Đông Phương Việt, là hắn ta chọc ta trước, ta lại không sai, hà tất phải tránh?”
“Tần công tử có điều không biết rồi”.
Vạn Khuynh Tuyết đáp: “Đông Phương Ngạo ở cảnh giới Niết Bàn tam trọng, hơn nữa còn là một võ giả Tinh Mệnh!”