Hắn ta còn đang nghĩ nếu Tần Ninh tiếp tục tăng giá thì sẽ tăng giá theo.
Tần Ninh càng không bỏ được lại càng chứng minh thứ đồ này quý giá.
Nhưng đột nhiên Tần Ninh không tăng giá nữa.
"Lão Bác, trả tiền!"
"Công tử...", ông già được gọi là lão Bác kia thấp giọng nói: "120 vạn không phải là một số tiền nhỏ, nếu liều lĩnh mua lại..."
"Sợ cái gì?"
Đông Phương Việt đang bị những kẻ khác nhìn chằm chằm, bình tĩnh nói: "Tuyệt đối đáng giá".
Vẻ mặt lão Bác mang vài phần lo lắng, cuối cùng vẫn rút ra thẻ đen.
"120 vạn".
Chủ sạp kia cầm thẻ đen, cảm ơn rồi biến mất nhanh như chớp.
Trải qua chuyện này, hắn không thể ở lại Giang Bắc nữa.
120 vạn đó.
Có thể là cả một gia tài.
Hắn ta từng nghe nói qua một vài tin về tính tình của Đông Phương Việt, hiện tại tranh thủ chạy trốn mới là chuyện quan trọng nhất.
Lúc này Đông Phương Việt giao ngọc thạch cho lão Bác.
Lão Bác kia chậm rãi kiểm tra ngọc thạch, nhẫn tâm chém ra một chưởng.
Ngay sau đó, một tia sáng chảy ra từ bên trong ngọc thạch.
Nhưng mà chỉ chốc lát sau, tia sáng đó bắn ra bốn phía rồi hóa thành một làn khói xanh, biến mất không thấy gì nữa.
Sắc mặt lão Bác tái đi.
"Âm minh lưu kim!"
Sắc mặt lão Bác khó coi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đông Phương Việt buồn bực nói.
"Công tử, âm minh lưu kim, giá trị khoảng 5 vạn".
"5 vạn? Mới 5 vạn?", sắc mặt Đông Phương Việt lập tức thay đổi.
Lão Bác lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, âm minh lưu kim không thể gặp ánh sáng, gặp ánh sáng... sẽ tiêu tán!"
Lời này vừa ra, Đông Phương Việt nào còn không rõ.
Ánh sáng vừa rồi lóe lên chính là lưu kim bị phế!
Hắn ta bị chơi xỏ!
Tần Ninh cố ý đùa giỡn hắn ta!
Đông Phương Việt nhìn về phía Tần Ninh, sát khí hiện lên.
"Khốn nạn, ngươi dám đùa giỡn ta!"
Tần Ninh lại cười nói: "Bảo vật này có giá trị 5 vạn, chính ngươi bằng lòng tiêu tốn 120 vạn mua lại. Bản thân ngươi lại sơ suất mở nó ra, làm lãng phí bảo vật này, sao có thể trách ta được?"
Lúc này trong lòng Lý Nhàn Ngư mừng thầm.
Khó trách vừa rồi sư tôn không hề tranh giành với Đông Phương Việt.