Lý Nhàn Ngư lúc này hơi đỏ mặt.
Nhục quá!
Hóa ra sư tôn định đi khu giao dịch tự do.
Đó là nơi nào chứ?
Chính là nơi có một đám bán ve chai.
Rất nhiều võ giả đi thăm dò mật địa, cất giấu đồ tốt còn mấy thứ hư hại hoặc không biết rõ ngọn nguồn liền đem tới khu giao dịch tự do bán.
Giao dịch tự do!
Chính là mấy thứ đồ Vạn Thiên Các không cần, một số người lấy ra để lừa kẻ khác.
Bình thường, đến khu giao dịch tự do chỉ có ba loại người.
Một loại là người thám hiểm, bán những thứ đồ không bán được.
Loại thứ hai chính là võ giả nghèo, không mua được đồ tốt từ Vạn Thiên Các, muốn tìm một ít may mắn trong đám đồng nát này.
Còn loại cuối chính là loại tự cho mình là đúng.
Tự cho là mình ánh mắt khôn ngoan, muốn dùng giá thấp nhất để phát hiện ra thứ tốt nhất từ khu giao dịch tự do.
Khu giao dịch tự do cũng không phải là không đáng một đồng.
Phải có lý do thì nó mới tồn tại chứ.
Quả thật đã từng có ở người khu giao dịch tự do dùng mười viên linh thạch trung cấp mua một cục sắt.
Nhưng sau đó người này đốt cục sắt đó trên đống lửa.
Lại là đốt ra một con Huyền Thú cấp ba ở dạng non.
Huyền Thú cấp ba là gì? Bồi dưỡng nó, sau này chính là cường giả linh cảnh Niết Bàn chân chính.
Mua được bằng mười viên linh thạch!
Còn có người mua một viên ngọc thạch, vốn nghĩ là tài liệu luyện khí gì đó, kết quả mở ra mới phát hiện bên trong có một viên tứ phẩm Huyền Đan.
Đại lục Vạn Thiên đều có những lời đồn đại kiểu như vậy.
Bởi vì thế mà Vạn Thiên Các cũng chuyên môn mở ra các khu giao dịch tự do như vậy ở mọi phân các.
Thế nhưng đó cũng chỉ là ví dụ.
Trong một ngàn người muốn đào được bảo vật, có thể xuất hiện một người đã là siêu may mắn rồi.
Lý Nhàn Ngư lúc này mới hiểu ý của Tần Ninh.
Không có tiền, không sao cả.
Đến khu giao dịch tự do, đi đào được thứ tốt, bán qua tay sẽ là cái giá gấp trăm ngàn lần, thậm chí là vạn lần.
Nhưng chuyện này đều dựa vào vận may mà!
“Sư tôn...”
Lý Nhàn Ngư kéo góc áo Tần Ninh, thấp giọng nói: “Bằng không chúng ta đi vào dãy núi, giết mấy con Huyền Thú cấp hai, chúng có những đồ vật rất đáng tiền đấy!”