“Từ đó về sau, những nơi khác liền rời khỏi trung tâm, dần dần mới xuất hiện các khu vực như Đông Lan, Tây Lan”.
Lý Nhàn Ngư tiếc nuối nói: “Đáng tiếc khi đó Lý gia đã không bằng lúc trước, Thanh Ninh các đi lên thì Lý gia cũng xuống dốc”.
“Ngươi rất sùng bái Thanh Vân?”, Tần Ninh nhíu nhíu mi nói.
“Đương nhiên!”
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Lấy sức mình mở một tông môn lớn, vài vạn năm qua đến giờ vẫn chưa từng suy bại, nếu con mà được nhìn thấy người đó thì tốt biết bao”.
“Không có tiền đồ...”
Tần Ninh chửi một câu.
Lý Nhàn Ngư oan ức.
Con có nói sai cái gì không?
Nói không sai mà?
Năm đó có bao nhiêu người sùng bái Thanh Vân Thiên Nhân đến mức gần như điên cuồng cơ chứ?
“Đúng rồi, sư tôn”.
Lý Nhàn Ngư vội vàng nói: “Nghe nói các chủ của Thanh Ninh các là đồ đệ của Cửu U Đại Đế, cũng chính là đồ đệ của U Vương sau này, đồ đệ lợi hại như vậy, người sư tôn kia... chẳng phải là lợi hại hơn hay sao?”
“Hơn nữa họ đều đến từ Cửu U đại lục, cha con nói việc Lý gia quyết định di chuyển đến Cửu U đại lục cũng là có lý do cả. Cửu U đại lục xuất hiện nhân tài liên tục, nói không chừng có thể thay đổi được số phận của Lý gia”.
Tần Ninh lúc này hài lòng gật đầu.
Lý Nhàn Ngư nói rất đúng.
“Thanh Vân năm đó ở Cửu U đại lục cũng được gọi là tôn giả Thanh Vân, mà khi đó, sư tôn của hắn đã được Cửu U đại lục coi như là thần, gọi là Cửu U Đại Đế”.
“Về sau, tôn giả Thanh Vân được gọi là Thanh Vân Thiên Nhân, nhưng sư tôn của hắn ta đã thành U Vương thanh danh lan xa!”
Tần Ninh từ từ nói.
“Quả nhiên là lợi hại!”
Lý Nhàn Ngư không khỏi thở dài.
“Tám vạn năm trước, các chủ Thanh Ninh các đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, hiện tại cũng nên xưng Vương chứ?”
“Chuyện này thì con cũng không biết”.
Lý Nhàn Ngư lắc đầu nói: “Cảnh giới Vương Giả có tuổi thọ mười vạn năm, nhưng qua nhiều năm như vậy mà vị các chủ đó rất ít khi lộ mặt”.
“Rất nhiều người còn nói người đó đã chết, hiện tại Thương Lan còn có người muốn thử động vào Thanh Ninh các kia kìa”.
Chết?
“Sư tôn, người mới vừa nói cảnh giới Thiên Nhân, đó là sao ạ?”
Lý Nhàn Ngư lần đầu tiên nghe đến.
“Đại lục Vạn Thiên, mạnh nhất là cảnh giới Vương Giả, có thể xưng Vương, thí dụ như tổ thượng Lý Nhất Phong của ngươi chín vạn năm trước cũng là Phong Vương danh chấn một thời”.