“Thanh niên à, e là ngươi không biết Giang Bắc Tứ Tượng môn đúng không?”, Thiết Hung ở bên cạnh cũng phóng ra khí tức của mình, chăm chú nhìn Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư.
Niết Bàn nhị trọng!
Linh cảnh Niết Bàn có thất trọng.
Nhất trọng là bản, thất trọng là đỉnh.
Mà trong có bảy trọng này, mỗi một trọng đều là một lần lột xác của võ giả.
Sự chênh lệch giữa nhất trọng cùng nhị trọng giống như huyền cảnh Tạo Hóa nhất đoạn cùng tứ đoạn vậy.
Điểm này được tất cả mọi người công nhận.
Cảnh giới càng cao thì sự chênh lệch giữa các cảnh giới nhỏ lại càng lớn.
Lý Nhàn Ngư thấy vậy, thì hơi bận tâm.
Tần Ninh là Niết Bàn nhất trọng, hắn ta biết.
Chẳng qua đây là người của Tứ Tượng môn, Tứ Tượng môn có không ít nhân vật lớn ở linh cảnh Niết Bàn.
Có thể xưng bá khu vực Giang Bắc của Bắc Lan, Tứ Tượng môn cũng không phải sự tồn tại mà thế lực bình thường có thể so sánh.
Thiết Hung nói tiếp: “Môn chủ Tứ Tượng môn – đại nhân Hà Thâm đã sớm bước vào cảnh giới vô địch Niết Bàn thất trọng, dưới cảnh giới Sinh Tử thì không một ai là đối thủ hết”.
“Toàn bộ khu vực Giang Bắc chỉ có Yểm Nhật tông, thế gia Đông Phương, Bắc Thương phủ có thể sánh ngang được với Tứ Tượng môn chúng ta”.
“Ồ? Thật sao?”
Tần Ninh lúc này nhìn Thiết Hung.
Nhưng sau đó thì cũng chẳng nói thêm câu nào.
Ồ? Thật sao?
Chỉ vậy thôi?
Trong khoảng thời gian ngắn, Thiết Hung đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Cái tên này là ngu thật hay giả ngu đây?
“Thiết thúc, hà tất phải nói nhảm với hắn?”
Hà Ngọc Kiệt lúc này đi ra, hừ nói: “Trực tiếp làm thịt hắn là được”.
“Nhóc con, giao quả Nguyệt Phượng ra đây, chúng ta sẽ tha cho hai người các ngươi không chết, nếu không thì bồi thường mạng ba con Huyền Thú của Tứ Tượng môn cho chúng ta”.
Hà Ngọc Kiệt lúc này lười phải lãng phí thời gian.
Ba con Bá Địa Cự Viên chết, lần này không được vớt chút đồ tốt trở về thì chẳng phải sẽ bị cha mắng cho thậm tệ hay sao?
“Thích quả Nguyệt Phượng của chúng ta thì nói sớm đi lại còn dài dòng”.
Tần Ninh cười nói: “Nếu muốn cướp trắng trợn thì cứ nói thẳng, che che giấu giấu như đại cô nương vậy”.
“Không phải là ba con Bá Địa Cự Viên các ngươi nuôi dưỡng thích quả