Hắn ta vừa dứt lời, hai mắt Thiết Hung sáng ngời ngợi.
"Thiết thúc cứ yên tâm, việc này cháu sẽ lo liệu".
Hà Ngọc Kiệt vừa dứt lời, rồi bước đến chỗ hai người Tần Ninh.
"Hai tên kia!"
Vẻ Mặt Hà Ngọc Kiệt nghiêm nghị, nhìn về phía Tần Ninh và Lý Nhàn Ngư.
"Con Bá Địa Cự Viên này là huyền thú do Tứ Tượng Môn chúng ta nuôi, ấy sao các ngươi vô duyên vô cớ đánh chết chúng, chuyện này nên giải thích thế nào?"
Hà Ngọc Kiệt ngạo mạn khoanh tay đứng nhìn bọn họ.
Mới hai mươi chín tuổi mà hắn đã đến cảnh giới Niết Bàn tầng một.
Ở Bắc Lan, khu vực Giang Bắc, hắn ta cũng có thể được coi là thiên tài số một số hai.
Ai thấy hắn ta mà không tôn xưng là công tử Ngọc Kiệt đâu?
Lúc này, đối diện với hai tên chẳng biết từ đâu mà tới này, thần thái Hà Ngọc Kiệt hiển nhiên là kiêu căng ngạo mạn rồi.
Vô duyên vô cớ hả?
Tần Ninh hứng thú nhìn Hà Ngọc Kiệt.
Tứ Tượng Môn!
Chưa nghe nói đến.
Lý Nhàn Ngư tái mét.
Tứ Tượng Môn!
Bắc Lan, khu vực Giang Bắc, một trong tứ đại tông môn, Tứ Tượng Môn.
Tần Ninh không biết Tứ Tượng môn, nhưng hắn ta thì biết rõ ràng.
Tứ Tượng môn.
Là một bá chủ trên toàn bộ khu vực Giang Bắc của Bắc Lan!
Hà Thâm - môn chủ Tứ Tượng môn, ở khu vực Giang Bắc là vô địch linh cảnh Niết Bàn.
Cùng tông chủ Yểm Nhật tông là Dương Hạo Thiên.
Trưởng tộc thế gia Đông Phương - Đông Phương Hoằng.
Cùng với phủ chủ Bắc Thương phủ - Thương Ngọc Giang.
Bốn người này cùng xưng là Giang Bắc Tứ Bá!
“Bá Địa Cự Viên vô duyên vô cớ công kích đồ đệ của ta, cái gì gọi là chúng ta vô duyên vô cớ cố ý giết chết ba con súc sinh này?”
Tần Ninh cười híp mắt nói: “Chẳng lẽ ngươi bị một đám súc sinh bức bách, trong lúc nguy cấp còn phải xem chủ nhân của súc sinh kia là ai?”
Hà Ngọc Kiệt nghe đến lời này, ánh mắt băng lãnh.