Tần Ninh giờ phút này không tránh cũng chẳng né, bàn tay đánh ra một mộc chưởng phóng lên tận trời.
Ầm...
Mộc chưởng kia trực tiếp phá nát đòn tấn công của Dương Sóc, sau đó gắt gao nắm chặt Dương Sóc trong tay.
Phịch một tiếng, sàn nhà vỡ vụn, thân ảnh của Dương Sóc rơi xuống đất.
Tần Ninh sải bước đi ra, một phát bắt được Dương Sóc.
“Lão già, chạy được sao?”
Bây giờ, đám người Lý gia nhìn thấy cảnh này đều suy nghĩ đến thất thần.
Tần Ninh thuần thục giải quyết gọn ghẽ mấy trăm người.
Người thanh niên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Hai người Lý Nhàn Ngư và Lý Nhàn Phong bây giờ đi đến trước mặt Lý Thiệu.
“Phụ thân... mẫu thân người ấy…”
“Vì cứu ta mà chết…”, vẻ mặt Lý Thiệu tràn ngập bi thương, nhìn về phía hai đứa con trai thương tiếc nói: “Là do cha vô dụng…”
“Không!”
Lý Nhàn Phong oán hận nói: “Không phải tại cha, mà là do bọn chúng, bọn chúng quá xấu xa”.
Lý Nhàn Ngư lúc này đứng ở một bên, im lặng không nói.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì hai mắt của hắn ta bị mù nên trong gia tộc từ trước đến nay mẫu thân luôn là người yêu thương hắn ta nhất.
Nhưng bây giờ...
Chỉ là tính cách của hắn ta xưa nay vẫn luôn trầm mặc ít nói, bây giờ, há to miệng nhưng một câu cũng không nói được thành lời.
Thậm chí, từ nhỏ đến lớn, mẫu thân trông như thế nào hắn ta cũng không biết, cũng chẳng thể nhìn thấy được.
Tần Ninh bây giờ ném Dương Sóc cho đại vương.
“Có muốn nhìn thấy mẫu thân của ngươi trông như thế nào không?”
Tần Ninh mở miệng nói.
Lý Nhàn Ngư lập tức sững sờ.
“Người có cách sao?”
“Ừm”
Tần Ninh gật đầu nói: “Nhưng mà ngươi cần phải chịu đau một chút”.
“Ta có thể!”
Lý Nhàn Ngư bây giờ nóng vội không thể chờ đợi được nữa.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, điểm ngón tay một cái, trực tiếp chỉ vào mi tâm của Lý Nhàn Ngư.
Một khắc sau, Lý Nhàn Ngư chỉ cảm thấy chỗ mi tâm giống như bị xé toạc ra, sự đau đớn tràn ngập toàn thân.
Mà ngay sau đó, cảm giác đau đớn lan dần ra đến vị trí hai mắt.
Một khắc sau, hai con ngươi vốn màu tro tàn bắt đầu xuất hiện một ít ánh sáng.
Trời đất hiện ra trước mắt.
Thế nhưng bây giờ, Lý Nhàn Ngư mở hai mắt ra lại cảm thấy đau đớn thấu xương.
Máu bắt đầu chảy ra từ hai mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Lý Nhàn Ngư, hai người Lý Nhàn Phong và Lý Thiệu đều đau lòng không thôi.
Nhưng Lý Nhàn Ngư lại chẳng thèm để ý chút nào, vù vù một tiếng quỳ rạp xuống đất.