“Cha, con không đi!”
Lý Nhàn Phong bây giờ khóc hết nước mắt, giọng nói khàn khàn nói: “Ca, mẹ chết rồi...”
Hai mắt của Lý Nhàn Ngư không thể nhìn thấy, nhưng nghe thấy lời này liền sải bước đi ra, bước đến ngưỡng cửa thì phù phù một tiếng, té ngã trên mặt đất.
“Sao vậy? Còn muốn báo thù sao?”
Dương Sóc cười nhạo nói: “Một tên mù loà nhe ngươi thì có thể làm được gì cơ chứ?”
“Muốn bảo toàn Lý gia thì ngoan ngoãn đi theo bọn ta đi, nếu không thì chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Nghe thấy lời này, toàn thân Lý Nhàn Ngư lập tức cứng đờ.
Những người này truy sát Lý gia là bởi vì hắn ta sao?
“Người đâu, bắt hai người bọn chúng lại cho ta”.
Ngay lập tức có mấy người đi ra, hướng thẳng về phía Lý Nhàn Phong và Lý Nhàn Ngư.
“Tần đại ca, cứu Lý gia của bọn ta đi!”, Lý Nhàn Phong bị Tần Ninh xách lên, bây giờ khóc lóc nói.
“Yên tâm, có ta ở đây, bọn chúng một tên cũng không chạy thoát được đâu!”
Tần Ninh vừa nói xong liền nhẹ nhàng thả Lý Nhàn Phong xuống.
Ánh mắt chết chóc nhìn về phía mấy người.
Tần Ninh phẩy tay một cái, bốn bóng người xuất hiện.
Lúc này có bốn tên Ma Vệ Sinh Tử xuất hiện.
Tần Ninh trực tiếp hạ lệnh: “Làm thịt hết đám người kia đi, à, đừng, giữ lại ba, bốn tên, ta còn có việc muốn hỏi”.
Lời này vừa nói ra, đám người Dương Sóc đều sững sờ.
Tần Ninh vừa... vừa nói cái gì cơ?
Làm thịt hết đám bọn họ?
“Một cái thành Linh Nguyệt cỏn con ở trên Cửu U đại lục chẳng là cái thá gì hết”.
“Cửu U đại lục lại càng chẳng xứng nhắc đến trong hàng vạn đại lục, tiểu tử, đúng là đáng thương quá đi thôi...”
Ánh mắt của Dương Sóc tràn ngập chế giễu, mang theo vẻ thương hại nhìn Tần Ninh.
Muốn làm anh hùng sao?
Đáng tiếc, tìm sai chỗ rồi.
“Thuật con rối trái lại cũng rất hiếm gặp, giết hắn, bắt Lý Nhàn Phong và Lý Nhàn Ngư đi”.
“Vâng!”
Ngay lập tức, mấy thân ảnh bộc lộ ra khí tức.
Huyền cảnh Tạo Hoá!
Lý Nhàn Phong và Lý Nhàn Ngư nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều hơi động.
Lý gia năm xưa có hơn trăm người là huyền cảnh Tạo Hoá, linh cảnh Niết Bàn cũng có mấy chục người, cảnh giới Sinh Tử cũng có.
Nhưng đó đều là đã từng!
Lý gia hiện nay sa sút nhiều lắm.
Tần Ninh bây giờ cũng không nóng vội, đứng ở cửa ra vào nội viện.
Ầm...
Ầm ầm ầm ầm...
Bốn tiếng ầm ầm gần như vang lên cùng một lúc.
Đột nhiên, bốn bóng người ầm ầm rơi xuống mặt đất.