Lúc này hai người kinh ngạc cũng không quá lớn.
Đám người Vũ Thính Phong lại hoàn toàn ngây ra.
Xích Huyết Ma Đế bị giết?
Nói hươu nói vượn gì vậy?
Thạch Cảm Đương cũng không tranh cãi, tin tức này nếu không phải hắn ta tận mắt nhìn thấy thì cũng không dám tin chút nào.
Sư tôn từ huyền cảnh Tạo Hóa nhị đoạn, soạt soạt soạt đến huyền cảnh Tạo Hóa ngũ đoạn chỉ trong thời gian mấy ngày, ai dám tin?
“Những đan dược này, phân phát xuống”.
Lúc này Thạch Cảm Đương mang khí thế chỉ điểm giang sơn, nói: “Nhanh chóng chữa vết thương, trợ giúp võ giả khôi phục khí tức, đề thăng cảnh giới”.
“Bất kỳ cảnh giới nào?”
“Đúng!”
Thạch Cảm Đương chắc chắn nói.
“Đây là đan dược gì?”
Thạch Cảm Đương trầm tư chốc lát rồi nói: “Tịnh Ma đan!”
“Khụ khụ, sư tôn của ta gọi nó là Tịnh Ma châu”.
Tịnh Ma đan?
Tịnh Ma châu?
Đó là cái gì, bọn họ căn bản chưa nghe qua.
“Nhanh lên, đừng phí lời, phát xuống cho toàn bộ, tranh thủ mỗi người một viên, theo cảnh giới cao thấp, phân phối lớn nhỏ”.
Thạch Cảm Đương tay cầm búa rìu, nhìn bốn phía, nhao nhao muốn thử nói: “Sư tôn ta cũng đến huyền cảnh Tạo Hóa ngũ đoạn, ta cũng phải nỗ lực thêm chút, đến tứ đoạn, tranh thủ trận chiến này đột phá linh cảnh Niết Bàn, để cho Cốc Tân Nguyệt không thể bắt nạt ta!”
“Đến lúc đó… nhất định ta phải tìm Cốc Tân Nguyệt đọ sức, đánh một trận!”
Một bên, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi hoàn toàn coi thường lời của Thạch Cảm Đương.
Cũng chỉ là Cốc Tân Nguyệt không có ở đây, nếu không Thạch Cảm Đương nói như vậy, thế mới gọi là có dũng khí!
“Đệ tử Thanh Vân tông, trận chiến này, giương cao danh của Thanh Vân ta, giết!”
Thạch Cảm Đương bây giờ đột nhiên vô cùng ngang ngược, nhằm vào một vị Đại Ma Đế, trực tiếp giết.
“Thạch Cảm Đương, đừng làm bừa”.
Ngộ nhỡ Thạch Cảm Đương chết ở đây, vậy bọn họ làm sao ăn nói với Tần Ninh?
Đừng nhìn Tần Ninh ngày thường hở một tí đánh chửi Thạch Cảm Đương.