Tần Ninh cười khổ một tiếng: “Không phải ta không giao cho các ngươi, mà là cho dù các ngươi học, cũng không có ý nghĩa. Ta có thể thay đổi hình dáng bên ngoài, cũng có thể thay đổi khí tức, điểm này các ngươi nhất định là không làm được”.
Lời nói vừa dứt, khí tức trên người Tần Ninh từ từ biến mất.
Thay vào đó là một loại ma khí của Ma tộc cuồn cuộn.
Bốn người lần này không nói lời nào.
Điểm này quả thật là bọn họ không làm được.
“Lần này tin ta rồi?”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Được rồi, ba thông đạo lớn chưa phong ấn, các ngươi vẫn còn cần phải đi trấn áp”.
“Ta đi xuống từ thông đạo này, không được thì ta sẽ quay về, ta cũng không ngốc”.
Cốc Tân Nguyệt còn muốn nói điều gì đó, nhưng Tần Ninh lại xoa xoa đầu, cười nói: “Quên mất ta là ai rồi?”
“Danh tiếng của Cửu U đại đế năm đó như sấm rền bên tai, sau đó đi khắp đại lục Vạn Thiên, ta còn có một cái tên khác”.
“U Vương!”
Tần Ninh từ từ nói: “Phong hiệu là vương, đó là thực lực của vô địch cảnh giới Vương Giả, nàng nên biết ta đã từng hùng mạnh cỡ nào?”
“Vậy chàng phải cẩn thận”.
Cốc Tân Nguyệt cũng biết là không ngăn cản được Tần Ninh.
“Ừm!”
Tần Ninh gật đầu một cái, nói: “Đúng rồi, nếu ta tiến vào được, nhất định không thể nào một sớm một chiều là có thể trở lại”.
“Có lẽ nơi quay về sẽ không phải Cửu U đại lục”.
“Cho nên nếu nửa năm ta không về, các ngươi cứ đi đến Trung Lan, tìm tiểu tử Thanh Vân kia”.
Tần Ninh nhìn về phía Thạch Cảm Đương, nói: “Tiểu Thạch Đầu, sư tôn vốn dĩ trông như thế nào, ngươi nhớ rồi chứ?”
“Hừ!”
“Ta không đi, ta phải ở chỗ này chờ người!”
“Không được!”
Tần Ninh vô cùng nghiêm túc nói: “Có thể ta sẽ không trở lại Cửu U đại lục, đến lúc đó có chút phiền toái”.
“Hơn nữa theo tin tức ta tìm hiểu được, Thanh Ninh các chế phách Trung Lan, các ngươi phải tìm Thanh Vân, chắc không khó”.
“Thanh Ninh các mạnh mẽ, Viên Viên và Sương Nhi ở bên trong Thanh Ninh các đề thăng mới là nhanh nhất”.
Cốc Tân Nguyệt nghe đến đây, gật đầu một cái.
Tần Ninh xoay người, đi vào bên trong thông đạo.
Hắn bước chầm chậm nhưng đột nhiên lại dừng bước.
“Ta quên mất, Tiểu Thạch Đầu, nếu như Thanh Vân không tin ta trở về, ngươi cứ nói với hắn, họ của mình là cái gì cũng không biết sao?”
“Cái gì?”
Thạch Cảm Đương sửng sốt.
“Thanh Vân không phải họ Thanh sao?”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh cười khanh khách, từ từ nói: “Hắn họ Dương, chuyện này chỉ có ta biết, đây cũng là ước định năm đó của ta và hắn, nếu như hắn không tin, ngươi nói ra điểm này, nhất định hắn sẽ không còn nghi ngờ gì cả!”
“Đã biết!”
Thạch Cảm Đương giờ phút này lẩm bẩm: “Dương Thanh Vân… cái tên vẫn là không hay bằng của ta”.