Phanh...
Lại một tiếng nổ đùng đoàng vang lên, một Đại Ma Đế tan xác.
Trong chớp mắt chết ba người, chỉ còn lại hai Đại Ma Đế.
“Trưởng tộc đi trước, chúng ta bảo vệ trưởng tộc!”, Một Đại Ma Đế nói ngôn ngữ Ma tộc, dáng vẻ liều chết.
Tiếp tục như vậy nữa thì cả ba bọn chúng sẽ không chạy thoát nổi.
Vậy thà để hai bọn chúng chết cho được việc.
Hai Đại Ma Đế lập tức tấn công Tần Ninh.
Hủ Cốt Ma Đế lúc này cũng không quay đầu, trực tiếp xuyên qua thông đạo, nhảy xuống rồi biến mất.
Tần Ninh thấy hai Đại Ma Đế đánh tới, sắc mặt lạnh lùng.
“Ấn Bắc Thương, trấn!”
Hắn quát lên, một ấn ký trực tiếp chém ra.
Một tiếng ầm vang, hai Đại Ma Đế rút lui.
Hai mũi tên vào thời khắc này bắn ra.
Lúc này, mười Đại Ma Đế đều bỏ mình.
Tần Ninh vẫn chưa ngừng tay, xoay người tấn công nhóm Tiểu Ma Đế, Đại Ma Hoàng cùng Tiểu Ma Hoàng.
Tiếp tục tàn sát...
Đúng một ngày một đêm, xung quanh thông đạo, Ma tộc tử thương hầu như không còn.
Lần này Tần Ninh bảo vệ chỗ đi xuống thông đạo, không cho đám chiến sĩ Ma tộc bỏ chạy.
Những ba vạn chiến sĩ Ma tộc bị tàn sát sạch sẽ.
Mà số lượng con người tử thương cũng đến năm sáu ngàn.
Trong đó, mấy trăm người là Thạch Cảm Đương nhìn thấy dám chạy trốn, hắn ta không nói hai lời liền xuất thủ chấn sát.
Lúc này còn muốn chạy thì chính là muốn chết.
Đại chiến dần dần dừng lại.
Trên đài diệt Ma, máu tươi giàn giụa.
Tần Ninh nhìn xung quanh, im lặng không nói.
Phải giết như thế!
Nếu không, Ma tộc vĩnh viễn không chịu dừng.
Những người này sợ, sợ thì được sống à?
Lúc này nhìn hơn một vạn người còn lại, Tần Ninh trực tiếp lên tiếng.
“Mỗi người còn sống nhận một viên Tịnh Ma Châu để khôi phục thực lực”.
“Ngũ mạch Phong Thiên, Ma tộc Cự Tí, Ma tộc Tử Dực vẫn còn đang đánh nhau ở thông đạo”.
“Chúng ta cần phải đi viện trợ!”
Trận chiến diệt Ma không đánh cũng phải đánh, lui bước? Không có cửa đâu!
Hiện tại lui bước, sau này sẽ càng nhiều người chết hơn.