Tần Ninh mặc đồ trắng, khí thế bức người, thần thái phấn chấn hiện ra.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng hai bên phải trái.
Thạch Cảm Đương vẫn khiêng búa rìu, thoạt nhìn như binh sĩ.
Phía dưới, Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Thiên Linh Lung, Kiếm Tiểu Minh cũng khí phách phong phát.
Trước đại điện Thanh Vân có hơn vạn đệ tử Thanh Vân tông tụ tập.
Tần Ninh sải bước ra, nhìn mọi người.
“Thông đạo mà Ma tộc dưới lòng đất mở ra giống như một hình trụ!”
“Hình trụ thông xuống dưới lòng đất, tối thiểu là ba vạn mét, đến đó là gần với nơi ở của Ma tộc nhất".
“Mà ở nơi sâu ngàn mét có một không gian hình bầu dục, đó mới là chiến trường chính của chúng ta”.
“Ngăn cản Ma tộc ở đó, bọn chúng mới không thể lên đến mặt đất chém giết nhân loại”.
Tần Ninh từ từ nói: “Cho nên, trận chiến này nhất định sẽ chết người, thậm chí là chết rất nhiều người”.
“Nếu như sợ, bây giờ có thể trực tiếp rời đi, đỡ phải gặp chuyện không may, nếu như không sợ, vậy phải giết”.
“Khà khà, ai sợ chứ? Trên cảnh giới Địa Võ chết, vậy để cảnh giới Tứ Linh giết, cảnh giới Tứ Linh chết, đó liền để cảnh giới Cửu Môn đi giết”.
Thạch Cảm Đương cười nói: “Nếu không thì ai cũng phải chết thôi”.
Tần Ninh lại nói: “Ma tộc xuất thế sẽ làm những gì, không ai biết, nhưng việc chúng thấy người liền giết cũng là sự thực”.
“Với Ma tộc, không cần nhân từ, chỉ một chữ thôi - giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Trong Thanh Vân tông, sát khí xông thiên.
Một ít võ giả cảnh giới Tứ Linh, cảnh giới Cửu Môn lúc này nhìn những người đó với vẻ mặt hâm mộ.
Bọn họ không có tư cách tham chiến, mà thực ra thì, đến lúc bọn họ phải tham chiến thì e là Cửu U đại lục cũng khó giữ.
Ngũ đại thông đạo trải rộng khắp Cửu U đại lục.
Lúc này, ngũ đại thông đạo đều xuất hiện đầu mối, ma khí thao thiên cuồn cuộn mà ra.
Tần Ninh lúc này đứng ở trước đại điện Thanh Vân nhìn dãy núi Tuyệt Thiên.
Oanh...
Một tiếng nổ bỗng vang lên.
Ở phía sâu dãy núi có một luồng ma khí cuồn cuộn sôi trào mà lên.
“Xuất phát!”
Tần Ninh xông lên trước, lập tức tuôn ra.
Từng bóng người theo sát mà lên.
Trong trận chiến này, Tần Ninh muốn diệt Ma tộc dưới lòng đất, mà không vẻn vẹn chỉ là ép bọn chúng phải thối lui.
Phía sâu của dãy núi Tuyệt Thiên.
Trong một sơn cốc có một ma trụ lật trời mà dựng lên.
Mấy trăm thân ảnh lúc này đi ra từ trong ma trụ, cả người mang theo sát khí nồng nặc.
Những kẻ đó thân cao gần hai thước, da thịt đỏ màu máu, như bị như lửa thiêu.
Một đôi mắt càng chứa sắc đỏ đậm, như muốn uống máu.
“Đại Ma Hoàng Xích Oán!”
Một chiến sĩ Ma tộc nói tiếng Ma tộc, nói: “Xem ra, nơi này của chúng ta không có ai trấn thủ à?”
Tại đây có một gã vóc người khôi ngô, mặc áo giáp hờ hững nói: “Năm đó, nơi này là Vô Cực Thần Điện, chính là Vô Cực Thần Sơn, nếu không vì có Cửu U Đại Đế thì trong trận chiến kia, chúng ta đã công phá Cửu U đại lục, đạt được thứ mà đại nhân Ma Đế mong muốn”.
“Trận chiến lần này, tất thắng!”
“Thắng con mẹ ngươi!”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, búa rìu giao nhau chém ra, đầu của tên Đại Ma Hoàng kia bay lìa khỏi thân thể, ầm ầm rơi xuống mặt đất.