Hắn ta chẳng qua mới là cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, ở trước mặt Thạch Cảm Đương cũng không đáng giá nhắc tới.
Lúc này, Cam Phong tràn đầy uất ức.
Nói hắn ta là loại trẻ con lông còn chưa mọc hết, Thạch Cảm Đương trước mắt thoạt nhìn còn ít tuổi hơn hắn ta.
“Gọi cha ngươi tới đây, nếu không ngươi sẽ chết đấy!”
Thạch Cảm Đương lại nói.
Tiếng này truyền vang ở toàn bộ thành Thương Vân, trong lúc nhất thời, vô số người đều nghe thấy.
“Người phương nào mà dám làm càn như thế?”
Trên không lúc này bỗng vang lên một tiếng quát.
Mấy người chớp mắt đã tới.
Người đàn ông tuổi trung niên đứng đầu mặc kình phục, khoác áo choàng vàng, thoạt nhìn uy vũ bất phàm.
Trưởng tộc Cam gia, Cam Minh Song!
“Lão già”.
Thạch Cảm Đương lúc này mắng: “Người của đại lục Hà Bá cùng đại lục Kim Phong đâu?”
“Bảo bọn họ đến luôn đi, còn bắt nạt đến người khác làm gì?”
“Một đám nhà quê chỉ biết ỷ mạnh hiếp nhỏ”.
Cam Minh Song nghe vậy thì mang sắc mặt khó coi.
Tần Ninh và Thạch Cảm Đương, rốt cục cũng xuất hiện.
Nhưng rõ ràng ông ta cảm giác được khí tức của em trai mình tán loạn, mà con trai mình lúc này cũng đang ở tình trạng gân cốt đứt đoạn từng khúc.
Bọn người kia quả nhiên rất kiêu ngạo.
Cam Minh Song quát khẽ: “Ta hôm nay sẽ lấy lại công bằng cho đại lục Hà Bá cùng đại lục Kim Phong”.
“Công bằng?”
“Hai gia tộc ỷ thế hiếp người mà thôi, có cái gì công bằng?”
Thạch Cảm Đương giễu cợt nói: “Muốn chết hết ấy mà”.
“Ngươi mới muốn chết”.
Cam Minh Song lúc này hoàn toàn phẫn nộ, trực tiếp vung ra một chưởng.
Oanh...
Một chưởng kia mà rơi xuống, toàn bộ phủ đệ Thương gia sẽ không còn sót lại chút gì.
Lúc này, động tĩnh lớn như vậy cũng đã là hấp dẫn không ít người quan tâm, bốn phía Thương phủ đã có những người phi thân lên xem.
Thạch Cảm Đương cũng không nói nhảm, cong ngón búng ra.
Đùng...
Chưởng ấn tiêu tán, thậm chí lực lượng dao động cũng không truyền xuống.
Lúc này, Cam Minh Song trở nên thận trọng hơn.
Thạch Cảm Đương có thực lực không thua kém gì ông ta.