Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhân vật lớn của linh cảnh Niết Bàn!
Nhân vật đầu trùm cảnh giới Sinh Tử.
Thiên Đế các rốt cuộc là nội tình thế nào?
Lúc này Tần Ninh từ từ nói: “Xem ra bọn họ chạy đến theo danh tiếng Cửu U đại đế của ta kiếp trước, Thiên Đế các… Thiên đế…”
Tần Ninh giống như đang lầm bầm.
Chỉ có điều hắn khống chắc chắn, Thiên Đế các chỉ là chạy theo một kiếp hắn là Cửu U đại đế, hay là nhằm vào hắn… chín đời chín kiếp.
Trong lúc này, khác biệt lại rất lớn.
Bàn tay Tần Ninh vung lên, Cự Long tiêu tán.
Tần Ninh nhìn về phía cung Bắc Thương, từ từ nói: “Đồ vật bên trong, ta chỉ lấy đi năm món, nhiều thứ không cầm, lão già kia, ngươi cứ trông coi của cải của mình, hãy yên nghỉ đi”.
“Nơi đây ta sẽ phong cấm, trọn đời không xuất thổ nữa!”
Lời nói vừa dứt, bàn tay Tần Ninh vung lên, dẫn theo ba người Thạch Cảm Đương rời đi.
Cùng lúc đó, phía xa xa không ít thân ảnh nhốn nháo.
Đã kết thúc rồi sao?
Hầu như huyền cảnh Tạo Hóa chết sạch.
Mà hình như phía sau có khí tức càng cường đại hơn đến, nhưng cũng tán loạn rồi.
Cũng bị giết rồi sao?
Vào lúc này, từng thân ảnh đều khó tin.
Tần Ninh!
Sát thần!
Ác ma!
“Rút lui!”, có võ giã đại lục lập tức hô lên: “Nơi đây không thể lưu lại”.
“Đúng, mau đi thôi”.
“Tần Ninh quá đáng sợ, nội tình mấy vạn năm của bảy đại lục thứ trung tâm lớn lần này coi như xong”.
“Như vậy vừa hay, đại lục Bắc Thiên cũng nên thay đổi chút dáng vẻ, nên là thiên hạ của chúng ta rồi”.
Từng thân ảnh đã rời đi hết.
Huyền cảnh Tạo Hóa của bảy đại lục thứ trung tâm chết hết.
Cảnh giới Thiên Vị và cảnh giới Địa Vị lần điều động này không ai sống sót.
Điều này đối với bảy đại lục thứ trung tâm lớn là đả kích tuyệt đối, bọn họ có lẽ nên đứng ra thay đổi chút lề lối trước mắt.
Nhất thời, từng thân ảnh rời khỏi thiên cung Bắc Thương.
Tần Ninh từ từ nói: “Thiên cung Bắc Thương sẽ trở thành lịch sử”.
Bàn tay quơ lên, từng đường huyền văn vào lúc này ngưng tụ.
Nhất thời, từng đường huyền ùn ùn kéo đến.