Nhìn về phía hai người, Tần Ninh từ tốn nói: “Bây giờ có thể thành thật nói chuyện một chút!”
“Ta hỏi các ngươi, vì sao Thiên Đế các lại muốn giết ta?”
Tần Ninh mở miệng nói.
“Muốn moi tin tức từ miệng của bọn ta sao, ngươi nằm mơ đi!”
“Vậy sao?”
Tần Ninh búng tay một cái.
“A...”
Ngay lập tức, một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.
Sắc mặt của hai người trắng bệch, đau đến mức muốn ngất đi thế nhưng lại có một nguồn lực duy trì sự tỉnh táo của hai người.
“Các ngươi yên tâm, đây là khí long mạch, bảo đảm các ngươi sẽ không chết thế nhưng lại khiến các ngươi cảm nhận được một cách rõ ràng sự đau đớn trên thân thể”.
Tần Ninh cười tủm tỉm nói: “Thế mạnh của linh cảnh Niết Bàn ở chỗ khống chế sức mạnh, linh khí sau khi dung hợp với máu thịt sẽ đạt đến mức cực hạn cao nhất, tuổi thọ gần mười lăm ngàn năm”.
“Nhưng võ giả mạnh mẽ đến đâu vẫn sẽ sợ đau đớn, càng mạnh mẽ thì đau đớn càng lớn càng sâu”.
“Các ngươi không nói ta có thể từ từ chơi đùa với các ngươi”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của hai người Nhiếp Dương và Triệu Phương Bân lập tức lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Tần Ninh là ma quỷ!
“Sao nào? Suy nghĩ kĩ chưa?”
“Bọn ta không biết!”
Nhiếp Dương đột nhiên nói: “Chúng ta chỉ nhận mệnh lệnh từ Thánh Sứ đại nhân, thi hành mệnh lệnh, giết ngươi lấy kính Bắc Thương”.
Tần Ninh lại nói: “Vậy tại sao Thánh Sứ đại nhân của các ngươi lại không đích thân đến đây?”
Ngữ khí của Tần Ninh mang theo sự thất vọng.
Nếu Thánh Sứ đích thân đến thì có lẽ sẽ biết thêm được nhiều tin tức hơn.
Xem ra, Địa Sứ ở trong Thiên Đế các cũng chẳng phải là nhân vật to lớn gì cả.
Nghe ra được sự thất vọng trong câu nói của Tần Ninh, trong lòng hai người thầm mắng Tần Ninh một lần.
Thánh Sứ là nhân vật cấp bậc nào kia chứ? Là cảnh giới Sinh Tử khổng lồ, nếu như đích thân đến đây thì cho dù là mười tên Tần Ninh cũng chẳng thể giết nổi đâu.
Thằng nhãi này không những không có ý may mắn chút nào, ngược lại là hoàn toàn đáng tiếc.
Hai người phát hiện Tần Ninh không chỉ là ác ma, càng là gan lớn che trời.
Thạch Cảm Đương lúc này đi ra nói: “Trực tiếp giết không hết hận, ban đầu những tên này hành hạ ta, ta cũng phải hành hạ lại”.
“Sư tôn cứ dùng cách người vừa dùng, cố gắng hành hạ đến chết”.
“Đừng!”