“Tiểu tử chịu chết đi!”
Lão tổ Long Húc ở một bên khác chân giẫm lên thanh long đáp xuống.
Lão tổ Thiên Hạo bây giờ cầm đao cong trong tay dốc toàn lực ngăn cản Tần Ninh.
“Ngươi cho rằng ta sợ chết sao?”
Tần Ninh cười nhạo một tiếng, máu ở lồng ngực tuôn xối xả, sắc mặt trắng nhợt nhưng hắn không thèm quan tâm.
Xuỳ...
Thu kiếm đá về, tiếng ma sát vang lên, đao cong của lão tổ Thiên Hạo như cắt đứt lồng ngực của Tần Ninh.
“Người đáng chết là ngươi!”
Nhưng Tần Ninh lại ngoảnh mặt làm ngơ, nâng kiếm chém xoẹt qua.
Một tiếng xát xát đột nhiên vang lên.
Đầu của lão tổ Thiên Hạo trực tiếp bị chặt đứt rơi xuống đất.
Đao cong mất lực kẹt ở trong lồng ngực của Tần Ninh, đâm sâu vào tận xương, thậm chí bây giờ có thể trông thấy rõ ràng cơ quan nội tạng ở bên trong.
Dường như chỉ cần thêm một chút sức nữa thì cả người của Tần Ninh sẽ hoàn toàn bị chém thành hai khúc.
Một tiếng soạt vang lên, một kiếm chém bay đầu lão tổ Thiên Hạo, thân ảnh của Tần Ninh nhanh chóng lùi lại.
“Băng Hoàng Thần Hồn Ngâm!”
Một tiếng nói trầm thấp vang lên, thần hồn Băng Hoàng lúc này xuất hiện.
Đập hai cánh to lớn, băng hoàng lúc này gào thét lao về phía thanh long dưới chân lão tổ Long Húc.
Bùm...
Lại một tiếng va chạm to lớn phát ra.
Máu trong miệng Tần Ninh rỉ ra, lực phản kích gần như khiến gân cốt tứ chi của hắn đứt gãy.
Thế nhưng lão tổ Long Húc ở bên kia sắc mặt càng tái nhợt hơn, phun ra một ngụm máu tươi.
“Đập chết ngươi!”
Tần Ninh sải bước đi đến, cầm cột Thiên Vị trong tay vụt một gậy xuống.
Đây là cột Thiên Vị vạn mét, lớn mạnh, linh khí dồi dào phóng thích lao đến.
Bùm!
Một tiếng nổ nặng nề khiến cả khu vực cũng bị rung chuyển.
Thân ảnh lão tổ Long Húc đổ xuống, bị một gậy chôn sâu dưới đất.
Lão tổ Long Húc dường như đã phát điên.
Trong nháy mắt vừa rồi, lão tổ Long Húc gần như đã dốc toàn lực vào một đòn chém chết ấy, vậy mà thật không ngờ Tần Ninh lại có thể đỡ được.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ trọng thương ngã xuống của Tần Ninh, ai mà có thể ngờ được rằng một gậy này lại gần như đã đánh nát cơ thể của ông ta.