Bây giờ Hạ Khải Việt biết không thể coi Tần Ninh là cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, chí ít phải là vô địch huyền cảnh Tạo Hóa nhị đoạn, thậm chí là tam đoạn.
Khiên Kiều Thiên không cần, bản thân chết rồi, đó mới là hối hận không kịp.
Ầm…
Một tiếng nổ tung lúc này vang lên, hư ảnh Băng Hoàng kia rơi trước mặt Khiên Kiều Thiên, nổ bể ra.
Bề ngoài lá chắn xuất hiện một tầng sương băng, không ngừng lan truyền.
Mà cùng lúc đó, khiên Kiều Thiên cũng đang không ngừng mở rộng.
Cuối cùng cao đến trăm trượng, khiên Kiều Thiên dừng lan rộng, sương băng cũng dừng bước.
“Chặn lại!”
Mọi người lúc này không tự chủ được hít một hơi.
Bọn họ hoàn toàn quên mất đó là một thanh niên cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ công kích đang được phóng thích ra.
Là một vô địch huyền cảnh Tạo Hóa, giơ một mặt lá chắn huyền khí Tạo Hóa ra, khó khăn lắm mới ngăn cản được.
“Huyền khí Tạo Hóa?”
Lời vừa dứt, Tần Ninh một kiếm chém ra, lướt qua mấy vị trưởng tộc khác muốn vây xung quanh.
Một khắc sau, một màn xuất hiện khiến người ta chết lặng người.
Bàn tay Tần Ninh vứt kiếm Đoạn Không.
Hai tay túm sau lưng.
Âm thanh rắc rắc rắc vang lên, cột Thiên Vị của Tần Ninh vào lúc này… bị rút xuống!
Toàn thân Tần Ninh, hay tay túm cột Thiên Vị giữa hư không.
“Lão tử đập chết ngươi!”
Một lời rơi xuống, cột Thiên Vị của Tần Ninh trực tiếp nện xuống.
Bịch…
Khiên Kiều Thiên lúc này đột nhiên trầm xuống vài phần.
Hai người Hạ Khải Việt và Hạ Thương ở sau khiên Kiều Thiên sắc mặt tái nhợt.
Đây… đây là cái quỷ gì?
Có ai đã nhìn qua cột Thiên Vị còn có thể rút ra, giống như gõ đánh làm thần côn?
Cột Thiên Vị ngưng tụ biển lượng linh khí của võ giả cảnh giới Thiên Vị.
Cảnh giới Nhân Vị và cảnh giới Địa Vị, biển linh khí ngưng tụ trong cơ thể đủ khổng lồ.
Càng mạnh mẽ, nhưng uy lực càng đáng sợ cường thịnh.
Nhưng cột Thiên Vị là tồn trữ linh khí, là món vũ khí tồn trữ, không phải binh khí công kích.
Một cảnh giới Thiên Vị nào cũng phải cẩn thận bảo vệ cột Thiên Vị của bản thân, dù sao thì đó cũng là nguồn linh khí.