Mười hai thân ảnh bây giờ xông ra cùng một lúc.
“Hừ!”
Tần Ninh hừ một tiếng, rồng băng dưới chân rời khỏi Tần Ninh.
Rồng băng lao vùn vụt đến bên cạnh ba người Thạch Cảm Đương, bao vây ba người bọn họ lại.
Thấy cảnh này Tần Ninh mới yên lòng.
“Kẻ ngu dốt không biết sợ!”
Tần Ninh quát khẽ một tiếng rồi vung tay lên.
Lúc này trong lòng bàn tay xuất hiện Linh băng Bàn Cổ.
Tần Ninh không nói hai lời, ném ra linh băng Bàn Cổ.
Linh băng Bàn Cổ hoá thành một chùm sáng, chảy vào bên trong thần hồn Băng Hoàng ở phía sau.
Băng Hoàng một hơi nuốt trọn Linh băng Bàn Cổ, ánh sáng màu băng lam toàn thân từ trên xuống dưới càng mạnh mẽ hơn, cơ thể càng rõ hình hơn.
“Tan!”
Toàn bộ cơ thể của hắn lúc này nằm bên trong cơ thể của thần hồn Băng Hoàng.
Đứng vững trên đỉnh đầu Băng Hoàng, kiếm Đoạn Không ở trong tay Tần Ninh như rơi xuống cánh phượng hoàng, toát ra ánh kiếm âm trầm, ánh kiếm trong nháy mắt lan ra cao trăm trượng.
“Dám đánh lén người của ta, vậy thì ta sẽ để các ngươi chống mắt nhìn xem ta đồ sát các ngươi như thế nào!”
Tần Ninh vừa nói xong, sát khí bành trướng.
Thét...
Rồng băng phát ra một tiếng thét dài.
Toàn thân Tần Ninh từ trên xuống dưới bây giờ phát sáng.
Ánh sáng màu xanh của rồng băng lúc này hoá thành một tàn ảnh.
Trụ thiên vị cao hai ngàn mét giống như cây cột chống trời.
“Chém!”
Chém ra một kiếm, kiếm mang trăm trượng trong nháy mắt chém xuống.
Phựt phựt phựt...
Trong chốc lát, hơn một trăm võ giả cảnh giới Địa Vị và Thiên Vị cơ thể đều bị chém làm đôi.
Thậm chí một số người còn chưa kịp phản ứng lại thì nửa thân trên của mình đã tách rời nửa thân dưới rồi.
Tiếng kêu thảm thiết lúc này đột ngột vang lên.
“Ngu xuẩn!”
Lãng Thiên Thánh gầm lên: “Cảnh giới Địa Vị và Thiên Vị rút lui”.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi này, Tần Ninh đã giết chết mấy trăm người.