Đây... không sợ bản thân ăn đến vỡ bụng sao?
Mọi người có mặt ở đây bây giờ đều sững sờ!
Còn Tần Ninh vẫn ngạo nghễ đứng vững.
Hắn không sợ!
Trên thực tế thì chẳng có gì đáng sợ hết.
Hắn tu hành bốn môn võ đạo lớn Âm Dương Ky Hợp Kim thể, Hỗn Nguyên Lệ Điện Pháp, Ngọc Lôi thể và Cự Linh Mộc Hoàng quyết.
Mỗi một cái đều là công pháp huyền diệu nhất tương ứng với từng cảnh giới.
Mà hắn vẫn luôn chủ động tu hành bốn môn công pháp này chính là để tích luỹ.
Không ngừng tôi luyện nhục thể của bản thân mới có thể khiến cơ thể tiếp nhận được tác động của linh khí mạnh mẽ nhất.
Linh khí của từng thuộc tính được ngưng tụ trong bốn môn công pháp lớn tất cả đều tràn vào bên trong trụ thiên vị, đủ để khiến cột Thiên Vị tăng vọt gấp mười lần, hai mươi lần.
Bởi vì hắn vẫn luôn luyện thể cho đến tận bây giờ cho nên nhục thể của hắn cũng có thể tiếp nhận được sức mạnh cuồng bạo như này.
Tần Ninh nhếch miệng cười nói: “Để xem linh khí cuồng bạo của Cột Thiên Vị cao hai ngàn mét mạnh hơn hay là hơi thở Tạo Hóa của ngươi mạnh hơn nào!”
Tần Ninh cười nhạo sải bước đi ra.
Một khắc sau, kiếm Đoạn Không vung ra một đường.
Sấm sét lấp loé, ánh sáng màu trắng loé lên, sáng trắng rực rỡ, ánh sáng màu xanh chợt hiện.
Soạt...
Một kiếm vô cùng nhanh!
Bùm!
Bây giờ hơi thở Tạo Hóa của Huyết Hủ Sinh lúc này ngưng kết thành một tấm khiên rơi xuống trước người.
Thế nhưng một kiếm kia mang theo linh khí trời đất dồi dào cao hai ngàn mét, trong nháy mắt phủ xuống.
“Phụt...”
Huyết Hủ Sinh lúc này phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng nhợt, cơ thể bay ngược bắn về phía sau.
Một kiếm hạ gục.
Lần này tất cả mọi người đều sững sờ.
Tần Ninh đã vượt qua nhận thức của bọn họ, cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ lại có thể dựa vào linh khí ngưng kết ẩn chưa thuộc tính khiến Cột Thiên Vị của mình cao hơn gấp hai mươi lần.
Cột Thiên Vị cao hơn hai mươi lần, sức mạnh kia bùng nổ còn lớn hơn gấp hai mươi lần.
Một tiếng gầm gừ vang lên, bỗng chốc Tần Ninh biến sắc.
Cùng lúc đó, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đang đánh nhau với hai huyền cảnh Tạo Hoá lớn là Hạ Khải Việt và Hạ Thương trong lòng bỗng cảm nhận được một mối nguy hiểm tiềm tàng quanh quẩn.
“Viên Viên, Sương Nhi, rút lui!”