Khi bước vào trong miếu đổ, đột nhiên, có một tiếng nguyền rủa vang lên.
Thanh âm dường như ẩn chứa khí huyết chí cương chí dương, đi vào trong cơ thể Tần Ninh.
Tần Ninh tái mặt, nơi khóe miệng có một vệt máu tươi chảy xuống.
“Công kích âm thuật?”
Tần Ninh hừ một tiếng, giận dữ quát lên.
“Cút!”
Thanh âm kia giống như lôi đình giáng thế, đập nát tất cả yêu ma quỷ quái!
Đùng...
Khí tức không tiếng động trong miếu đổ tức thì tán loạn.
Tần Ninh lúc này nhìn về miếu đổ.
Nơi phòng khách có một bàn đá vuông vức. Lúc này, trên bàn đá là một một vòng tròn lẳng lặng đứng sừng sững, trung
tâm vòng tròn có một tấm kính mơ hồ.
Tần Ninh khóe miệng nở nụ cười.
Bàn tay nhô ra, bắt lại kính Bắc Thương.
Ông...
Bỗng nhiên có tiếng va chạm vang lên, thân thể Tần Ninh cứng ngắc, sau một khắc, vô số tiếng chém giết, tiếng kêu rên vang lên bên tai Tần Ninh.
Không chỉ là những thứ kia tiếng chém giết, tiếng kêu rên, còn có tiếng rống giận đếm không hết.
Phảng phất như Tần Ninh bị đưa vào một chiến trường cổ.
Từ từ, những tiếng chém giết kia ngày càng vang dội.
Thân thể Tần Ninh xuất hiện vết máu, vệt sau gớm hơn vệt trước, vô cùng kinh khủng.
Vào thời khắc này, ý niệm của Tần Ninh phảng phất như hoàn toàn bị nghiền nát.
“Kính Bắc Thương đã từng tàn sát vạn người, ẩn chứa khí sát phạt quá mạnh mẽ”.
Tần Ninh lúc này không thay đổi sắc mặt, nhưng cơ bắp trên gương mặt cũng không ngừng nhảy lên.
“Thử nhìn xem là ngươi có thể lấy ra tâm ma của ta, hay là ta chém chết tâm huyết của ngươi”.
Tần Ninh nói xong, trong cơ thể hắn có một khí thế ngạo nghễ tất cả từ trên trời giáng xuống.
Khí thế kia, cũng không thể khái quát ra chỉ bằng một câu đơn giản.
Toàn bộ miếu đổ vào lúc này như là bị lây nhiễm diện rộng.
Mà là một trận so đấu ý niệm.
Nói đến uy năng của niệm, Tần Ninh tự nhận mình vô cùng kiên định.