Tần Ninh gọi: “Cơ hội tốt như thế này, để cho hai cô!”
Tần Ninh kéo hai người, nắm tay hai cô gái, cười nói: “Công tử ta mang hai cô đi lên con đường Thánh Nhân một lần, lần này có thể dễ dàng đến cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ!”
Tần Ninh vừa định bước lên thì đột nhiên dừng lại.
Không phải là không muốn đi, mà là không nhúc nhích được.
“Sư tôn!”
Thạch Cảm Đương lúc này ngã nhào xuông đất, ôm lấy bắp đùi Tần Ninh, nói với vẻ mặt như đưa đám: “Coi như các cô ấy
là sư nương tương lai của con, người cũng không thể thiên vị như thế được!”
“Đồ nhi hiện tại chỉ là huyền cảnh Tạo Hóa nhị đoạn, người dẫn con đi một chút đi, con muốn đến linh cảnh Niết Bàn, trở
thành cường giả vô địch!”
Thạch Cảm Đương ôm chặt hai chân Tần Ninh, nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc kể lể.
“Cút đi!”
Tần Ninh đá Thạch Cảm Đương bay ra ngoài, nhịn không được cười mắng: “Chuyện tốt như vậy, ngươi tưởng ta không
muốn à?”
“Ngươi cũng không phải là Đế thể, cũng không phải Hỗn Độn thể, con đường Thánh Nhân này có cho ngươi đi, cũng vô
dụng”.
Tần Ninh tiếp tục nói: “Con đường này tên là con đường Thánh Nhân, ngươi nghĩ đó chỉ đơn giản là cái tên thôi à? Đá trải
dưới đất này chính là đá Thánh Nhạc Cửu Thiên, đi ở trên đường này, phàm là thân thể có thiên tư thì sẽ đều nghe được
một đoạn âm thanh thiên nhiên”.
“Đây là trời cao ban cho, ngươi và ta đều không cảm nhận được đâu”.
Nghe đến lời này, Thạch Cảm Đương đột nhiên đứng dậy, chùi mặt, cạn lời nói: “Sao người không nói sớm!”
Thấy Thạch Cảm Đương lật mặt nhanh như vậy, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi không còn gì để nói.
Với tính cách này của Thạch Cảm Đương, cũng khó trách sao mà Tần Ninh cứ nhớ mãi.
Trước đó, hắn từ Cửu U đại lục xa xôi vạn dặm chạy tới cấm địa Thiên Vị của đại lục Thiên Long chính là vì Thạch Cảm
Đương.
Tuy nói Thạch Cảm Đương cả ngày tùy tiện, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Nhưng với Tần Ninh thì đúng là... cạn lời!
“Chuẩn bị xong chưa?”
Nói xong, Tần Ninh bước ra.
Khí tức toàn thân bùng phát.