“Chúng ta đi thôi”.
Nói xong, Tần Ninh bước chân lên thang trời.
Thạch Cảm Đương lúc này chỉ cảm thấy thang trời này và đường Vạn Đạo mà hắn đã đi qua lúc trước giống nhau đến mấy phần.
Chỉ có điều bây giờ đi trên cái thang trời này cũng không cảm nhận được như thế.
Xem ra chỉ là thang trời thông thường.
Mà ở phần cuối của thang, chính là toàn cảnh cung điện.
Lần này, không còn là cung điện hư ảo mà là sự tồn tại rõ ràng.
Tần Ninh từng bước đi tới.
Thạch Cảm Đương nhìn thang trời không thấy điểm cuối, không nhịn được nói: “Sư tôn, sao không bay lên?”
“Bắc Thương Đế Quân cũng cần mặt mũi, đây chính là cung điện mà lão ta ở, không đến linh cảnh Niết Bàn mà dám bay
lên thì khác nào tự sát”.
Tần Ninh chầm chậm lo lắng nói: “Một vài cường giả cổ xưa có tính tình cổ quái, tính khí của họ cũng không dễ đoán đến mức
người thường có để mò mẫm, dò tìm”.
Ở trước cung điện, lúc này cửa lớn đóng kín mít.
Lúc này, từ trên nhìn xuống, giống như thần tiên đứng ở trên không trung.
Rất có cảm giác bễ nghễ thiên hạ.
Bao quát chúng sinh.
Nhìn cửa lớn đóng chặt kia, Tần Ninh chắp tay nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”
Tám chữ to phát ra từ trong miệng Tần Ninh.
Đại môn lúc này ầm ầm mở ra.
Trong lúc nhất thời, ba người Thạch Cảm Đương chỉ thấy như bị bóp nghẹn lần nữa.
Có giống trò đùa quá không vậy?
Trước đó từng có một lần, giờ cũng thêm một lần.
Bắc Thương Đế Quân tùy ý như thế sao?
Tần Ninh cũng không nói nhiều, cất bước đi vào cung điện.
Lúc này, đập vào mắt là từng trụ đá sừng sững hai bên, nâng đỡ đại điện.
Một con đường nối thẳng vào trong.
Nhìn con đường này, Tần Ninh kinh ngạc nói: “Không ngờ rằng nơi này lại vẫn hoàn hảo”.
Lúc trước Bắc Thương Đế Quân từng nói, người của Thiên Đế các đã tới đây.
Hoặc là người của Thiên Đế các có tới nhưng đã bị thủ đoạn mà Bắc Thương Đế Quân để lại giết chết.
Cái này cũng không phải là không thể được.
“Viên Viên, Sương Nhi!”