Vô hình, có lẽ có một người đang giăng một dái lưới lớn đợi hắn sa vào.
Sẽ là ai đây?
Bảo sao mẫu đế lúc trước bảo hắn lấy tên là Tần Ninh chứ không phải là Mục Ninh để lịch kiếp chín đời chín kiếp.
Thật ra ban đầu Tần Ninh cũng suy nghĩ về điều này.
Kiếp thứ chín hắn được mệnh danh là Hồn Vũ Thiên Tôn, vốn là đã kết thúc luân hồi vào vạn năm trước, quay về thế giới thần, thống lĩnh Cửu Thiên Vân Minh.
Nhưng lại bị người khác phá hỏng thế nên mới có kiếp thứ mười này!
Nhưng trong thế giới thần, Cửu Thiên Vân Minh hoàn toàn xứng đáng là bá chủ.
Ai lại có gan dưới sự thống trị của Cửu Thiên Vân Minh làm ra tất cả những chuyện này?
Nhất thời, Tần Ninh có ngàn vạn suy nghĩ.
Nhưng mà cuối cùng Tần Ninh chỉ có thể thở dài một hơi.
Cho dù là ai thì cũng đã giăng sẵn một tấm lưới đợi hắn chui vào.
Không nói về chín đời chín kiếp thì những gì mà hắn đã chứng kiến thì cũng không ai bằng.
Chỉ nói đến chuyện trước đây hắn thân là thiếu chủ Cửu Thiên Vân Minh, kiến thức và kinh nghiệm sống mấy trăm năm ấy mà hắn còn phải sợ sao?
Không cần!
Mà cái hắn lo lắng trước mắt chỉ có duy nhất một điều.
Cửu Thiên Vân Minh sẽ như nào?
Không còn phụ đế, không còn hắn thì Cửu Thiên Vân Minh sẽ không còn vững chắc như thùng sắt nữa, nếu như chỉ là một vài người trong thế giới thần có ý đồ khác thì một mình mẫu đế cũng có thể ứng phó được.
Thế nhưng... nếu đến từ khu vực bên ngoài thì sao?
Phụ đế được mệnh danh là Vô Thượng Thần Đế, là người đứng đầu ngàn vạn thế giới lại đổi nhiên biến mất không một lý do.
Điều này đủ để chứng minh những đối thủ kia rất khó đối phó!
Trải qua mười kiếp khiến hắn đi lại con đường của chín kiếp trước.
Tạo nền tảng tu vi cho bản thân hắn, không phải nghi ngờ gì nữa chính là lợi ích cực lớn.
Nhưng thời gian cũng tiêu hao ở chỗ này, Cửu Thiên Vân Minh... chỉ hy vọng mẫu thân có thể chèo chống!
Nghĩ nghĩ, Tần Ninh nở nụ cười nhẹ.
Chín mẫu đế ở bên trong Cửu Thiên Vân Minh cho dù không hợp, náo loạn bất đồng.
Nhưng nghĩ đến ông bà, Tần Ninh lại cảm thấy đau đầu.
Hai lão nhân này tuổi tác đã cao dính nhau như keo sơn, không màng thế sự, thật sự không dám chắc có thể trông cậy vào bọn họ được.