Phong Thần Châu

Chương 1850: “Xem ngươi sợ hãi kìa!”  




 Một chiêu hạ gục!  

 

Triết Vân lúc này lui lại phía sau, khom người nói: "Tần Đế quả nhiên anh dũng, tại hạ thua rồi!"  

 

Triết Vân không có bất kì thất vọng nào cả.  

 

Người này dù sao cũng là Cửu U Đại Đế năm xưa, tuy không biết vì sao hình dáng và khí tức lại thay đổi thế nhưng hắn vẫn là hắn, vô địch thiên hạ!  

 

"Sư tôn ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhỏ nhen, chết rồi mà cũng không để các ngươi sống yên ổn, lại bảo các ngươi trông coi tường Vạn Đạo".  

 

Tần Ninh nói thêm mấy câu: "Đúng là đồ keo kiệt, đến chết vẫn không biết xấu hổ!"  

 

Lời này vừa nói ra, Triết Vân cười khổ nói: "Tần Đế tiền bối, dù sao thì vẫn là sư tôn của ta mà..."  

 

 

 

“Rồi rồi, ta không nói nữa!”  

 

Tần Ninh phất tay nói: “Sư tôn của ngươi cái gì cũng tệ, chỉ có nhận đồ đệ là giỏi. Mạc Sơn, Lưu Vân và ngươi, mỗi tội hơi ngốc!”  

 

Triết Vân dở khóc dở cười, khom người một lần nữa.  

 

Dần dần, thân thể hắn ta tán loạn rồi biến mất.  

 

Tần Ninh lúc này thở phào.  

 

Cự Linh Mộc Hoàng quyết bây giờ xem như là đại thành.  

 

Hắn tuy nói là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, nhưng cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ thì sao chứ?  

 

Đời này muốn tu, thì tu hẳn linh quyết, huyền quyết tốt nhất thế gian này.  

 

Muốn đi, thì đi con đường mà không người nào có thể so bì!  

 

“Thạch Cảm Đương, tiến đến!”  

 

Tần Ninh xoay người lại, quát lên.  

 


Thạch Cảm Đương đang ngơ ngác ở tường Vạn Đạo, nghe vậy thì bước ra.  

 

Sau một khắc, hắn ta tiến vào không gian thần bí, nhìn bốn phía, hoảng hốt không ngớt.  

 

“Sư tôn, đây là...”  

 

“Tường Vạn Đạo!”  

 

Tần Ninh nghiêm túc nói: “Bắc Thương Đế Quân có tường Vạn Đạo, dung hợp vạn đạo, ngươi hiện nay đến cảnh giới Thiên Vị trung kỳ, chẳng lẽ thật sự muốn Viên Viên và Sương Nhi vượt qua ngươi à?”  

 

“Đương nhiên không muốn!”  

 

Thạch Cảm Đương lúc này nhìn quanh.  

 

Triết Vân tiêu tán, trước mặt Tần Ninh xuất hiện một tòa cung điện.  

 

Mà trước cung điện là một cầu thang nối thẳng từ trên trời xuống.  

 

Nhìn kỹ lại, mỗi một bậc thang dường như cũng lại có một đoạn đường cần đi.  

 

Thạch Cảm Đương sắc mặt đau khổ.  

 

“Xem ngươi sợ hãi kìa!”  

Tần Ninh mắng: “Ngươi là đồ đệ của ta, ta có thể để cho ngươi không đi được ở đây chắc?”