Tần Ninh vừa nói xong thì có âm thanh rào rào vang lên.
Trong giây lát đó, toàn bộ dòng nước trên mặt đất của cung Lưu Vân, vào thời khắc này hóa thành từng thanh Thủy Kiếm dựng thẳng lên không.
Hàng vạn hàng nghìn Thủy Kiếm dựng thẳng lên, kiếm khí sắc bén vào thời khắc này bốc lên.
“Chém!”
Một lời rơi xuống, vạn kiếm cùng phi!
Long Phan và Long Đào lạnh lùng bước ra bảo vệ Long Trạch Đào.
Tần Ninh lúc này cười nhạt một tiếng.
“Nước Chảy Vô Tình trận, chấn sát vạn cổ!”
Tần Ninh sải bước ra, vạn kiếm cùng phi, Thủy Kiếm xuất hiện hết thanh này đến thanh khác, liên tục không ngừng.
Long Phan và Long Đào lúc này đã hoàn toàn chết sững.
Đây là trận pháp gì?
Từng thanh Thủy Kiếm không khác gì huyền khí, công kích xuống, quả quyết sát phạt, vô cùng tàn nhẫn!
Lúc này, bọn họ thậm chí cảm giác được thân thể đều không bị khống chế.
Keng keng keng...
Hai đại cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ lúc này gắt gao chống đỡ công kích của Thủy Kiếm.
“Công tử, nơi đây có trận pháp, uy lực vô vàn, công tử rời đi trước đi!”
Long Phan lúc này quát lên.
Nếu cứ tiếp tục, ông ta sẽ không kiên trì nổi.
“Vô liêm sỉ!”
Long Trạch Đào lúc này chửi một tiếng.
Hắn ta là ai?
Thiếu các chủ Long Hiên các của đại lục Long Linh, tuổi còn trẻ, cảnh giới Địa Vị hậu kỳ, ở đại lục Bắc Thiên này, có thể nói là không ai không biết, không người không hay.
Ấy mà lúc này lại bị một thanh niên mới là cảnh giới Địa Vị sơ kỳ ép phải chạy đi?
“Công tử, nếu còn không đi thì sẽ không kịp đâu!”
Long Đào lúc này cũng quát lên.
“Khốn kiếp!”
Long Trạch Đào chửi một tiếng, nói: “Đi hội hợp với cha đã rồi giết người này”.
Cứ tưởng rằng phát hiện cung Lưu Vân thì sẽ có thu hoạch to lớn.
Nhưng không ngờ lại bị Tần Ninh cắt đứt.
“Rút lui!”
Long Trạch Đào quát lên.