Phong Thần Châu

Chương 1827: Ba người này, căn bản đều là quái vật.  




 Thanh kiếm này biết nhận chủ.  

 

Mà hắn chính là chủ nhân đầu tiên của kiếm Đoạn Không.  

 

“Giết!”  

 

Một kiếm tuôn ra, Tần Ninh lúc này đằng đằng sát khí.  

 

Oanh...  

 

Tức thì, trước đại điện không ngừng vang lên tiếng giao chiến.  

 

“A...”  

 

Đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

 

Vân Sương Nhi ở cảnh giới Địa Vị sơ kỳ lúc này chém chết một cao thủ cảnh giới Địa Vị trung kỳ.  

 

Cảnh này khiến tất cả mọi người phải há hốc mồm.  

 

Hơn ba mươi người từ cảnh giới Nhân Vị đến cảnh giới Địa Vị vây công mỗi một mình Vân Sương Nhi ở cảnh giới Địa Vị sơ kỳ, ấy thế mà lại bị giết ngược một người.  

 

Đùa gì thế?  

 

“Một đám vô dụng!”  

 

Lô Trường Đông lúc này gào lên.  


 

Mọi người bên dưới lúc này cũng là khổ không thể tả.  

 

Lô Trường Đông, cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.  

 

Vũ Trạch Uyên cũng là cảnh giới Thiên Vị trung kỳ.  

 

Đối phó một cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ chẳng phải đến bây giờ cũng chưa chém được chết thiếu niên kia sao?  

 

“Nếu nói người khác vô dụng, ông cũng nên xem lại mình đi chứ?”, giọng nói của Thạch Cảm Đương vang lên, cười hề hề nói: “Hai cảnh giới Thiên Vị trung kỳ còn đang bị ta đánh bẹp đấy?”  

 

“Muốn chết!”  

 

Vũ Trạch Uyên nổi giận gầm lên một tiếng, công kích tăng vọt.  

 

“Thú vị!”  

 

Tần Ninh lúc này cầm Kiếm Đoạn Không, không làm theo kiếm pháp gì, nhưng là mỗi một kiếm tuôn ra cũng đều là thiên kì bách quái.  

 

Phảng phất như ẩn chứa ngàn vạn loại kiếm pháp trong đó.  

 

“Giết!”  

 

Một kiếm đâm ra, trong nháy mắt, máu tươi giàn giụa.  

 

Một cường giả Cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ, máu tươi chảy ra từ cổ, cứ thế mất mạng.  

 

Lần này, tất cả mọi người đều há hốc mồm.  

 

Tần Ninh, Thạch Cảm Đương, Vân Sương Nhi rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ!  

 

Lấy một chọi hai, chèn ép đối thủ.  

 

Lấy một địch bốn, giết một người.  

 


“Thấy chút máu, đỡ cho kẻ khác cứ đòi trèo lên đầu ta!”  

 

Kiếm Đoạn Không chém xuống, tiếng bịch bịch vang lên, hai tên cảnh giới Thiên Vị sơ kỳ bị chém đứt hai cánh tay, chết.  

Chỉ còn người cuối cùng, lúc này sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng.